một chữ cũng tin.
vì nó đủ tuổi thành niên, cuối cùng chỉ phê bình giáo dục thả về.
Còn tiểu thúc thì khác. Ba kiên quyết truy cứu, sắp đối mặt với tù tội.
Tiểu thẩm dắt Trương Tiểu Vũ quỳ đến nhà chúng xin :
“Tất cả là nó gây họa! Muốn đánh mắng tùy chị, chỉ xin chị giơ cao đánh khẽ, rút vụ án , thì chúng sống nổi!”
một họ hàng khuyên.
“ đó, một nhà rốt cuộc cũng là một nhà. Anh em ruột thì hận qua đêm gì . Em trai thật , bỏ qua .”
cha mắt đỏ ngầu, quát:
“Anh em ruột? Anh em ruột thì thể đem tiền đồ của con bé nhà trò đùa ?!”
vẫn cố .
“Trẻ con hiểu chuyện, dạy cho nó một trận nặng là . Dù … cũng chuyện gì nghiêm trọng lắm?”
Mặt sa sầm. Bà vớ ngay cây chổi ở góc tường, đuổi thẳng:
“Cút! Cút hết cho ! Chỉ phường tim gan thối rữa mới chuyện độc địa thế ! Chúng bụng nuôi con cho , nuôi một con sói mắt trắng! Từ nay về , chúng thứ họ hàng !”
Tiểu thẩm thấy , bất ngờ lao tới, tát “bốp bốp bốp…” mấy cái mặt Trương Tiểu Vũ:
“Đồ vô dụng! Mắt mũi nông cạn! Cái tay mà tiện thế! Mau quỳ xuống bác cả bác dâu mà nhận tội!”
Bà ấn cổ Trương Tiểu Vũ định bắt nó quỳ:
“Anh chị! Nếu còn hả giận, giờ sẽ đánh gãy chân nó! Tự tay đánh! Chỉ xin chị để cho con bé một con đường sống…”
Vừa bò quỳ mấy bước, bà ôm c.h.ặ.t c.h.â.n :
“Nếu bố nó thật tù, tất cả lũ trẻ nhà coi như xong hết! Sau thi công chức, thi cao học, cơ quan đều tra xét!”
Bà cố ý nhấn mạnh hai chữ “tất cả”. Quả nhiên đám họ hàng cùng rào rào mở miệng:
“Đều trong nhà, cần gì ầm ĩ đến công an.”
“ đúng , chẳng lẽ vì một phút nông nổi của đứa trẻ mà chậm tiền đồ của cả lớp con cháu?”
“Con cái học hơn mười năm mới đỗ đại học, nghìn đừng để những chuyện ảnh hưởng…”
7
Ba trong lòng vẫn còn uất, nhưng đành cân nhắc những lời cũng phần đúng.
Vì thế, bắt họ trả bộ tiền, giấy bãi nại, chuyện tạm gác .
Cha thấy chịu ấm ức, đem hơn hai chục vạn tiểu thúc bồi thường gửi tiết kiệm tên , vốn khởi nghiệp khi nghiệp.
siết chặt tập giấy tờ tìm , bước cổng trường đại học, suýt soát mà thành thủ tục nhập học.
Cứ tưởng từ đây nhà họ với chúng coi như đoạn tuyệt, thì cô giáo chủ nhiệm của Trương Tiểu Vũ gọi đến:
Nói mấy ngày khai giảng mà nó còn đến báo danh, hỏi chuyện gì.
Cha cũng kinh ngạc, nhưng vẫn uyển chuyển kể qua nguyên do, đưa điện thoại bố nó cho cô.
Hôm , Trương Tiểu Vũ chạy thẳng tới cổng cơ quan cha :
“Bác cả, con học.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/em-ho-trom-giay-bao-nhap-hoc-cua-toi/chuong-4.html.]
“Bố con ? Họ đưa con đăng ký ?” Cha tuy giận chuyện nó , nhưng dù cũng là bậc con cháu, nuôi bấy lâu, nên nén giọng mà hỏi.
“Bố con tiền nhà con đều bác lấy , con còn tiền học.”
“Bác cả, con sai , xin bác.”
Nó y như nó hôm , quỳ sụp ôm chân cha .
Cha vội đỡ dậy, lập tức rút điện thoại gọi tiểu thúc.
Gọi liền mấy , bên vẫn ai bắt máy.
“Bố con ở , bác đưa con tìm.” Cha kéo Trương Tiểu Vũ, định tìm đôi cha vô lương tâm đó.
Trương Tiểu Vũ giằng :
“Con về. Về cũng tiền học. Bác ơi, xin bác thương, trả tiền nhà con , con kiếm tiền sẽ gửi hết cho bác.”
“Tiểu Vũ, bố con trả là món nó nợ nhà bác. Nếu con thật sự khó khăn, bác thể ứng cho để con học.”
Cha nghiêm giọng.
nó mặc kệ, cứ lóc, đòi tiền cho bằng .
Người xem vây mỗi lúc một đông, mặt cha càng lúc càng khó coi.
Ông nhẫn nhịn đến cực hạn, nắm tay kéo nó:
“Đi! Bác trực tiếp tìm bố con cho lẽ!”
Vừa dứt lời, tiểu thúc tiểu thẩm chen khỏi đám đông.
Tiểu thẩm lao tới ôm chặt Trương Tiểu Vũ, nước mắt tuôn ào ào:
“Anh cả, bọn em cũng là ép đến đường cùng! Bao năm nay dậy sớm về khuya kiếm chút tiền, tất cả đều đưa .”
“Hồi nhà bọn em, bán là bán, bọn em một lời oán… giờ con sắp lên lớp 12, thời điểm mấu chốt nhất, nhà thì chỗ chui chui , trong tay một đồng cũng chẳng rút nổi, thật sự tiền học. Xin thương đứa nhỏ, nghĩ nó ở nhà trâu ngựa bao năm, trả tiền cho bọn em!”
Đám xung quanh ồn ào bàn tán, chỉ trỏ:
“Làm mà độc quá, ngay cả tiền học của con nít cũng tha!”
“ là mở mắt! Hút m.á.u cả nhà em trai để nuôi , sợ báo ứng ?”
“Loại còn lương tâm ! Chẳng nghĩ đến phúc đức cho con cháu!”
Cha ngờ tiểu thẩm bịa trắng trợn như thế, định mở miệng giải thích, thì tiểu thúc xông lên:
“Anh cả, mấy thứ khác . Khi ba bệnh nặng, rõ ràng để ba trăm vạn di sản. Anh chia cho một trăm vạn là xong.”
Hắn bừa trơn như mỡ.
Ông bà nội lúc sinh thời chỉ trông một cửa hàng tạp hóa nhỏ, ai mà tưởng nhà tích nổi mấy trăm vạn.
Hơn nữa, năm đó ăn mắc nợ, ông bà để giúp trả nợ vét hết đồng tiền phòng .
Ông nội còn lưng còng ngoài thuê, lao lực mà mất sớm.
Nghe , cha giận đến tái mặt, quát thẳng:
“Mày bậy! Tiền dưỡng lão của ba đều mày vét trả nợ, mày còn mặt mũi câu đó? Mày còn là ?!”
“Đều cho , giờ trắng tay?”
Tiểu thúc gân giọng cãi.