Phó Giác Thanh tuy cũng là bạn của Lục Tấn Diễm, nhưng hơn hẳn Lục Tấn Diễm về mặt, đặc biệt về mảng kinh doanh.
Anh còn mệnh danh là “con nhà ” trong giới kinh doanh.
, dù Lục Tấn Diễm cả ngày dính với , trong lòng vẫn ít nhiều ghen tị.
Vì thế, mới chọn .
Chỉ ngờ, trông gầy gò mà… sung sức đến .
Khi cúi đầu , tin nhắn từ Lục Tấn Diễm hiện lên:
【Câu lạc bộ Trường An, tám giờ.】
định cất điện thoại, nhắn thêm:
【Sẽ nhiều cô gái, mặc váy nhé.】
Mặc váy nhé.
Ba chữ lượn qua lượn trong cổ họng .
Ý nghĩ lập tức kéo ký ức buổi tiệc đầu tiên Lục Tấn Diễm dẫn khi trở Bắc Kinh.
Cũng chính ở Câu lạc bộ Trường An.
Hôm đó tỏ dịu dàng, nhã nhặn, bảo chỉ là một bữa ăn bình thường, cần ăn mặc quá trịnh trọng.
Khi tất thủ tục nhập học, mồ hôi ướt cả .
Sắp muộn , chỉ kịp mặc tạm áo phông trắng với quần jean .
Nhân viên dẫn dừng ở khu hồ bơi ngoài trời.
Lục Tấn Diễm bảo sẽ đón ngay.
kịp thấy bóng , mấy gã đàn ông say khướt xúm quanh.
Có lẽ vì ăn mặc quá đơn giản, bọn họ chẳng kiêng dè gì, còn bảo ăn mặc thế thì xứng ăn ở đây.
Thậm chí kẻ moi từ một bộ đồng phục thủy thủ mát mẻ hết cỡ, bắt .
Khi áo phông hất lên, để lộ phần bụng thon gọn, thấy một tiếng “cạch” vang lên đầu.
Là Lục Tấn Diễm.
Chai rượu ngoại trong tay đập mạnh xuống đầu gã gây sự. Gã thấy là liền cuống cuồng xin .
chỉ thẳng chân đá xuống hồ bơi.
Sau đó, bày vẻ chán ghét, lấy khăn tay lau sạch tay , mới nắm lấy tay kéo lòng:
“Dụ nhi đừng sợ.”
Anh dẫn trong, mấy cô gái đó liếc áo phông nhàu nhĩ , còn lấy tay che miệng khúc khích.
Bạn bè phần lớn là địa vị, dù ai trắng .
mấy cô bạn gái trẻ tuổi theo cùng thì chẳng giấu vài lời châm chọc.
Vài câu bóng gió khiến thể ngẩng đầu.
Lục Tấn Diễm chỉ mỉm , đám đó liền im bặt.
Bề ngoài là về phía , nhưng vẫn thấy sự mất kiên nhẫn trong mắt .
Từ đó, gần như tham gia tiệc tùng của nữa.
Thật chuẩn tâm lý từ lâu.
Chỉ là vẫn ngốc nghếch ôm mộng vợ chồng đồng lòng.
Đến hôm nay, giấc mộng cũng nên tỉnh .
Đứng tủ quần áo một lúc lâu, quyết định chọn một chiếc váy dài màu đỏ.
Trong gương, gò má hồng hào, chiếc cổ trắng mảnh còn hằn vài vết hôn đỏ sậm.
lấy kem che khuyết điểm, cẩn thận xóa sạch.
Sợ trông tự nhiên, đeo thêm một chuỗi ngọc trai.
Ngọc trai sáng trắng, nổi bật làn da, càng khiến gương mặt bừng sáng.
…
đẩy cửa bước Câu lạc bộ Trường An, bước chân nhẹ như .
Vừa định mở cửa phòng bao, thấy tên .
“Triệu Dụ …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/em-khong-can-anh-nua/chuong-2.html.]
Giọng kéo dài, cố ý:
“Dạo cô ngoan lắm, mấy thấy bộ dạng cô thắt cà vạt cho .”
Tiếng ly chạm , xen lẫn vài tiếng mập mờ.
Anh thong thả thêm, giọng đầy vẻ hờ hững:
“Mấy cô gái xuất gia đình danh giá thế dễ nắm bắt nhất, tùy tiện dỗ vài câu là ngoan ngoãn lời.”
Máu nóng dồn thẳng lên đầu .
ghé mắt qua khe cửa, thấy đang vuốt ve ngọn tóc của Liễu Thiên Thiên, còn cô thì e ấp ngả n.g.ự.c .
Anh mặc áo sơ mi đen, cởi hai cúc cùng, xương quai xanh còn hằn rõ mấy vết cào mới.
“Nghe hôm qua Triệu tiểu thư bảo vệ xong luận văn nghiệp, chắc Lục thiếu và cô cũng sắp cưới nhỉ?”
Ai đó buột miệng hỏi.
Lục Tấn Diễm khẽ , ngón tay trượt dọc eo Liễu Thiên Thiên:
“Nên hôm nay mới đặc biệt gọi cô đến, để cho các thế nào mới là…”
Anh cố ý dừng , trong mắt lấp lánh ý trêu chọc quá quen thuộc:
“Hiền, thê, lương, mẫu.”
Ngửa đầu uống rượu, yết hầu khẽ chuyển động.
Dưới ánh đèn, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt ửng đỏ.
Chính vì nốt ruồi đó mà năm xưa tin câu “Liên hôn cũng thể nuôi dưỡng tình cảm” của .
Móng tay bấm lòng bàn tay.
Bốn năm qua, chặn đào hoa, thức đêm, nuốt ấm ức, để tất cả hóa thành trò .
Anh luôn thế, trong dịu dàng còn chứa nọc độc, khi nhục mạ khác vẫn thể mỉm thản nhiên.
Tiếng ầm lên trong phòng.
Liễu Thiên Thiên bắt chước giọng :
“Anh Tấn Diễm dày , em uống nhé…”
Anh bóp cằm cô , thưởng cho một nụ hôn:
“Bắt chước khá lắm, nhưng Dụ nhi của lên còn hơn.”
Anh , như đang bình phẩm một món đồ chơi.
lùi từng bước.
Đột nhiên chẳng còn đối diện để lời chia tay nữa.
Loại cặn bã quyền thế nuôi dưỡng như , cần thiết hòa bình kết thúc.
Trong lúc sững , tiếng động ngoài cửa khiến bên trong chú ý.
Lục Tấn Diễm ngẩng lên , lập tức xoay chạy cầu thang thoát hiểm.
Điện thoại trong túi rung liên tục.
Là một lạ.
Vừa bắt máy, giọng quen thuộc vang lên:
“Xuống .”
Là Phó Giác Thanh.
Anh khàn giọng:
“Nếu em xuống, sẽ lên bắt em.”
… Anh còn hiểu rõ sợ gì hơn cả Lục Tấn Diễm.
Bây giờ việc rời Bắc Kinh mới là quan trọng, việc thêm rắc rối:
“Em… xuống ngay…”
Ngẩng đầu, liền đ.â.m sầm một bức tường .
Gương mặt tuấn tú phủ một lớp tối trầm, chẳng còn giống chút nào kẻ tối qua ôm cuồng nhiệt.
Thấy tầng ló đầu xuống, Phó Giác Thanh liền ôm eo kéo lên xe.
Tấm ngăn kéo xuống ngay lập tức.
Anh ghì đùi , nụ hôn ập đến như bão.