Em Trai Nhốt Tôi Vào Tủ Đông, Mẹ Khóc Cái Gì - 10

Cập nhật lúc: 2025-11-23 04:33:17
Lượt xem: 406

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nỗi hối hận dai dẳng , ảo giác bám riết như hình với bóng , sự dày vò dứt ngày đêm , chính là địa ngục mà tự tay tạo nên, dành riêng cho họ.

Và họ, sẽ vĩnh viễn giam cầm trong đó, cách nào thoát khỏi.

Ý thức của lơ lửng phía phòng khách, lạnh lùng dõi theo bi kịch mà chính đạo diễn, một vở kịch bao giờ hạ màn.

Tinh thần của cứ mãi quanh quẩn bên bờ vực sụp đổ, chiếc xe lăn trống rỗng trở thành cơn ác mộng thể xua tan.

Tạ Hàn Lê gần như thử hết cách, bác sĩ tâm lý đắt đỏ, t.h.u.ố.c an thần các loại, thậm chí dẫn rời khỏi biệt thự để đổi khí, nhưng đều vô ích.

Căn nhà , và tất cả thứ bên trong liên quan đến , như một tấm lưới vô hình, giữ ở nguyên tại chỗ.

Còn chính chị , trong chuỗi ngày dày vò dứt , cũng đang nhanh chóng tàn úa.

Chị dám nhắm mắt. Mỗi nhắm mắt là hiện gương mặt xanh xao cứng đờ của trong tủ đông, là ánh mắt tưởng như vô tội nhưng thực chất độc ác của Tạ Cảnh Trạch, là tiếng gào thét điên cuồng của .

Tội như dây leo, siết chặt trái tim chị , ngày càng chặt, gần như khiến chị nghẹt thở.

Hôm đó, viên cảnh sát phụ trách vụ án của Tạ Cảnh Trạch đến, mang theo một vài tiến triển của vụ án, đồng thời mang đến một món đồ mà Tạ Cảnh Trạch gửi , một con gấu bông cũ, dơ bẩn.

“Cậu …”

Vẻ mặt cảnh sát phần phức tạp.

“Đây là món đồ lúc nhỏ của Tạ Dụ Thần, vẫn luôn… giữ hộ. Giờ trả cho các .”

Vẫn luôn giữ hộ?

Tim Tạ Hàn Lê chợt trầm xuống, một dự cảm tràn đến.

Chị run rẩy đưa tay nhận lấy con gấu bông .

Con gấu cũ, một bên mắt rơi, lớp lông cũng trụi loang lổ, nhưng chị nhận ngay, đây là món đồ chơi yêu thích nhất hồi bốn, năm tuổi, gần như bao giờ rời tay.

Ngày mất tích, hẳn là cũng ôm theo nó.

Mẹ vốn đang ủ rũ tựa lưng ghế sofa, nhưng khi thấy con gấu bông , mắt bà lập tức trợn trừng, thở gấp gáp.

Bà lao đến, giật lấy con gấu từ tay Tạ Hàn Lê, ôm chặt trong lòng như đang ôm báu vật tìm , nước mắt lập tức tuôn trào.

“Là của Dụ Thần… Là gấu nhỏ của Tiểu Thần…”

Bà vùi mặt lớp lông bẩn đó, đến mức thốt thành lời.

Sau khi cảnh sát rời , vẫn ôm chặt con gấu nhỏ, như thể đó là sợi dây vật chất cuối cùng kết nối giữa và bà.

Bà lẩm bẩm, chuyện với con gấu, như thể đang thông qua nó để với .

Tạ Hàn Lê như , trong lòng chua xót đến nghẹn , nhưng dự cảm bất an ngày càng mãnh liệt.

Tạ Cảnh Trạch sẽ bụng đến mức giữ hộ đồ của ?

Lại còn trả đúng lúc ?

Nhân lúc bình tĩnh một chút, mơ màng ngủ , chị nhẹ nhàng lấy con gấu bông từ tay để xem cho rõ.

Dù đang ngủ, vẫn ôm chặt, Tạ Hàn Lê tốn chút sức mới lấy .

Con gấu tỏa mùi cũ kỹ, ẩm mốc.

Tạ Hàn Lê cố chịu đựng, xem xét kỹ lưỡng. Đột nhiên, ngón tay chị dừng ở một đường chỉ kín đáo nơi lưng gấu, trông như từng bung khâu một cách thô ráp.

Nhịp tim chị đột ngột tăng mạnh.

Chị tìm một chiếc kéo nhỏ, cẩn thận gỡ từng sợi chỉ cứng.

Khi khe hở mở , bên trong dường như thứ gì đó.

Chị nín thở, đưa tay móc .

Đó là một mảnh giấy gấp nhỏ, ố vàng và giòn.

Và… một túi nhựa trong đựng những sợi tóc khô, mềm, mảnh?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/em-trai-nhot-toi-vao-tu-dong-me-khoc-cai-gi/10.html.]

Màu sắc , y hệt mái tóc hồi nhỏ!

Tay Tạ Hàn Lê run bần bật, gần như cầm nổi tờ giấy. Chị hít sâu nhiều mới miễn cưỡng mở nó .

Trên giấy, bằng thứ màu nâu sẫm nào đó, nguệch ngoạc vài dòng chữ, nét chữ non nớt nhưng đầy hận ý khắc tận xương tủy.

[Đồ của Tạ Dụ Thần! Ghê tởm!]

[Nó vĩnh viễn đừng hòng về! Mẹ và chị là của !]

[Dám thì g.i.ế.c nó!]

[Giấu , đây là chiến lợi phẩm của !]

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Cuối trang tên, chỉ một hình đầu lâu méo mó đội vương miện, bên cạnh một chữ to: “Trạch”.

Ngày tháng…

Ngày tháng chính là đến một tháng khi mất tích!

 

12.

“Ầm!”

Như một tiếng sét nổ tung trong đầu, Tạ Hàn Lê chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, mắt tối sầm, trong tai ong ong như xé rách.

Chiến lợi phẩm?

G.i.ế.c nó?

Đồ của Tạ Dụ Thần?

Thì … thì từ sớm như !

Ngay khi mới mất tích, cả nhà chìm trong đau đớn và tìm kiếm, thì đứa bé mà họ mang về trông cũng đáng thương, yếu ớt, kẻ thế , trong lòng gieo xuống hạt giống độc ác đến !

hề ơn vì yêu thương, trái coi sự tồn tại của như cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt!

Nó thậm chí còn lén giấu món đồ yêu thích nhất, cất giữ như chiến lợi phẩm, và khắc lên đó lời nguyền độc địa như thế!

Còn túm tóc đó… từ ?

Nhặt tóc đây?

Hay là… nó ?!

Càng nghĩ càng thấy sợ!

Toàn Tạ Hàn Lê lạnh buốt, như rơi vực băng.

Chị nhớ dáng vẻ ngoan ngoãn, điều khi Tạ Cảnh Trạch mới về nhà, nhớ mỗi nó “vô tình” những câu như “chắc trai c/h/e/t ”, “cho dù về cũng còn như ”, nhớ nó từng bước thế vị trí của trong lòng và chị…

Thì , tất cả trùng hợp!

Ngay từ đầu, nó mang lòng đen tối như !

Sự ngoan ngoãn, hiểu chuyện, dịu dàng của nó, tất cả đều là giả!

Mục đích chính là chiếm trọn ngôi vị chủ nhân của gia đình , xóa sạch dấu vết tồn tại của !

Còn họ… hai kẻ ngu xuẩn đó!

Lại một kẻ bẩm sinh độc ác dắt mũi, trao tình yêu và tin tưởng cho nó!

Đến khi trở về, mang đầy thương tích và tủi nhục, họ vẫn vì nó mà chán ghét, xa lánh, và tổn thương thật sự!

“Phụt!!”

Một vị tanh ngọt trào lên cổ họng, Tạ Hàn Lê chịu nổi nữa, phun một ngụm máu, văng đầy thảm, từng giọt đỏ tươi chói mắt.

Chị buồn lau, cầm tờ giấy và túm tóc, như phát điên lao về phòng khách, lắc mạnh đ.á.n.h thức chợp mắt.

“Mẹ! Nhìn ! Nhìn xem cái là gì!”

Giọng chị khản đặc, mang theo tuyệt vọng và điên cuồng, đưa thẳng thứ lên mặt .

Loading...