Em Trai Nhốt Tôi Vào Tủ Đông, Mẹ Khóc Cái Gì - 9

Cập nhật lúc: 2025-11-23 04:32:49
Lượt xem: 441

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đi ngang qua thư phòng, chị như điều gì xui khiến mà đẩy cửa bước .

Thư phòng gọn gàng, nhưng toát lên sự lạnh lẽo vì lâu .

Ánh mắt chị dừng ở góc bàn, nơi đặt một cuốn sổ bìa da dày, là nhật ký từng .

Có thời gian suy sụp, bác sĩ tâm lý bảo bà nhật ký để giải tỏa, về khá hơn thì bỏ dở.

Tim Tạ Hàn Lê bỗng hụt một nhịp.

Chị bước đến, ngón tay run nhẹ chạm lên bìa sổ lạnh ngắt.

Một loại xung động mạnh mẽ, gần như hành hạ bản , thúc đẩy chị , chị , khi trở về, trong những ngày tưởng như bình yên nhưng ngầm sóng dữ , nghĩ gì.

Chị hít sâu mở sổ, lật thẳng đến vài trang ghi chép gần nhất.

[…Hôm nay Dụ Thần ngã, ngay chỗ cầu thang. Cái chân đó… thôi cũng đau. đỡ nó, nhưng khi nó ngẩng đầu lên, đôi mắt giống đầy sợ hãi và rụt rè, cộng với vết sẹo mặt… bỗng thấy khó chịu, thậm chí… ghê sợ.]

[ nên , nó là con , nó chịu nhiều khổ như thế. mỗi khi nghĩ đến những gì nó thể trải qua trong mười năm đó, nghĩ đến khả năng nó… còn sạch sẽ nữa, thể tự nhiên gần gũi nó. Hàn Lê cũng , chúng đều cố tránh nó.]

Ngón tay Tạ Hàn Lê co siết , móng tay cắm lòng bàn tay.

[…Hôm nay Tiểu Trạch thi hạng nhất, thật khiến tự hào. Nhìn nó vui như , cảm thấy cuộc sống vẫn còn hy vọng. Còn Dụ Thần… nó luôn trốn trong bóng tối, như một hồn ma.]

[Tiểu Trạch lén với rằng ánh mắt nó khiến nó sợ, trai thể ghen tị với nó. Tiểu Trạch nhạy cảm, nhưng… ánh mắt của Dụ Thần, đúng là đôi khi khiến thấy thoải mái. Sao nó thể giống Tiểu Trạch, sáng sủa hơn một chút? Nó đang hận chúng ?]

[…Lại cãi với Hàn Lê vì Dụ Thần. thấy nó quá nuông chiều Tiểu Trạch, quan tâm Dụ Thần đủ. Hàn Lê , mỗi thấy Dụ Thần, nó áy náy đến mức thở nổi, thà thấy còn hơn. Nó … nó lúc thậm chí cảm thấy, nếu Dụ Thần trở về, chúng và Tiểu Trạch thể tiếp tục hạnh phúc như …]

[ lời đó là sai, tàn nhẫn, nhưng… sâu trong lòng , chẳng lẽ từng một thoáng ý nghĩ như ? Khi nó dùng ánh mắt trầm mặc đó , khi nó mặc bộ đồ rách rưới co ro ở góc phòng… Trời ơi, đang nghĩ gì ? nó mà!]

[…Hôm nay Dụ Thần hiệu gì đó, hình như quyển album ảnh cũ? hiểu, cũng kiên nhẫn xem. Tiểu Trạch bên : ‘Anh tiền ? Con bọn trẻ buôn bán đều bắt trộm tiền, khi quen .’]

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

[Khi đó… lập tức phản bác Tiểu Trạch! Thậm chí còn cảm thấy… lẽ nó đúng? đối với con trai thể sinh loại suy đoán bẩn thỉu như …]

Đọc đến đây, thở của Tạ Hàn Lê dồn dập, nước mắt nhòe tầm .

Những dòng chữ như những thanh sắt nung đỏ, in lên lương tâm chị .

Thì trong lòng từng những giãy giụa bẩn thỉu đến thế, mà chính chị cũng ?

Những né tránh vô thức, những phản cảm sinh từ áy náy, những thiên vị Tạ Cảnh Trạch…

Chị run run lật tiếp.

[…Hôm nay vì một cái áo khoác mà Tiểu Trạch cãi với Dụ Thần. chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thấy Tiểu Trạch tủi như , vô thức về phía nó. Chiếc áo khoác xanh đó là đưa cho Dụ Thần, thậm chí quên mất từng mua một mẫu gần giống cho Tiểu Trạch. Dụ Thần mặc quả thật , trông càng… nghèo nàn hơn.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/em-trai-nhot-toi-vao-tu-dong-me-khoc-cai-gi/9.html.]

[Sao lúc đó mấy lời như ? ‘Con thể nhường em chút ?!’ …Nó là c â m, nó nhường thế nào? Nó còn thể biện giải! Trong lòng rõ là Tiểu Trạch vô lý, nhưng tại … tại thể đối xử công bằng với Dụ Thần?]

[Hình như… giữa hai đứa con, theo bản năng chọn đứa mang cho niềm an ủi và hạnh phúc, còn bỏ rơi đứa cần dùng nhiều kiên nhẫn và dũng khí để đối mặt hơn… Tạ Uyển Khanh, mày đúng là một thất bại đến cùng cực!]

Nhật ký dừng tại đây.

Mấy chữ “ thất bại đến cùng cực” như xuyên qua trang giấy, đầy sắc nhọn tuyệt vọng.

Tạ Hàn Lê còn chống đỡ nổi, cuốn nhật ký rơi khỏi tay, “bộp” một tiếng.

Chị trượt xuống theo mép bàn, quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm mặt, tiếng nén lâu ngày cuối cùng trào , trở thành những tiếng nghẹn tuyệt vọng.

Thì hết!

Biết họ thiên vị, họ lạnh nhạt, họ nuông chiều Tạ Cảnh Trạch và tàn nhẫn với !

Vậy mà họ vẫn như thế!

Trong những ngày nối tiếp , trong lời ngon tiếng ngọt của Tạ Cảnh Trạch, trong cảm giác áy náy và khó chịu khi đối diện cơ thể đầy vết thương và ánh mắt im lặng của , họ từng bước buông bỏ đấu tranh, lựa chọn con đường dễ dàng hơn và cũng lạnh lẽo hơn.

11.

“AAAAAA!”

Từ phòng khách đột nhiên vang lên tiếng hét thê lương của .

Tạ Hàn Lê giật b.ắ.n tỉnh dậy, lảo đảo bò dậy chạy ngoài.

Chỉ thấy tỉnh từ khi nào, đang giữa phòng khách, run rẩy, chỉ tay chiếc xe lăn trống , mặt là nỗi sợ hãi tột độ.

“Nó động ! Chiếc xe lăn động ! Dụ Thần… Dụ Thần đang đó! Nó đang ! Nó đang trách ! Nó lạnh! Lạnh lắm!”

Thần trí một nữa sụp đổ. Bà lao tới, điên cuồng đập chiếc xe lăn, như thể xua đuổi “” — vốn hề tồn tại, đang đó.

“Con ! Đi ! Là sai ! Mẹ xin con! Mẹ cầu xin con tha thứ cho !”

càng hét càng , “ảo giác” đó càng rõ ràng.

Cuối cùng, bà kiệt sức ngã nhào xuống đất, ôm đầu co , lảm nhảm, cầu xin trong tuyệt vọng.

Tạ Hàn Lê cảnh tượng , dằn vặt bởi hối hận đến tiều tụy hình hài, điên loạn thần trí; căn nhà từng ấm áp nay chẳng khác gì địa ngục quỷ ám, một luồng hàn ý lạnh buốt thấm tận xương tủy chị .

Chị cuối cùng cũng hiểu .

Cái c/h/e/t của là kết thúc.

Mà là khởi đầu cho bản án dài đằng đẵng của họ.

Loading...