Tôi quay lại phòng trọ, lặng lẽ khóa cửa và ngồi xuống sàn nhà. Không bật đèn. Không nói gì. Tôi để bóng tối phủ lên mình như một lớp chăn mỏng – và chờ. Chờ một điều gì đó sẽ đến. Hoặc chờ chính mình tan biến.
Một lúc sau, tôi mở tủ gỗ dưới gầm bàn, lôi ra chiếc hộp thiếc nhỏ đựng những thứ lặt vặt: kẹp giấy, tem thư cũ, vài viên đá nhặt bên hồ. Ở đáy hộp là cuốn sổ vẽ da nâu – cuốn sổ của em – tôi đã giữ lại từ buổi chiều cuối cùng em xuất hiện.
Tay tôi run khi mở ra.
Trang đầu là những nét phác nhẹ – bờ hồ, hàng thông, ghế đá.
Trang thứ hai là bàn tay tôi – đúng góc nghiêng tôi hay ngồi.
Trang thứ ba là tôi đang ngủ gục, tay vẫn cầm bút, tóc rối.
Tôi lật từng trang, tim tôi đập từng nhịp khó khăn.
Tất cả đều là tôi.
Không có bức nào vẽ em.
Nhưng điều khiến tôi gần như nghẹt thở là bức vẽ cuối cùng.
Một khung cảnh trắng toát – giống bệnh viện – nơi có một cậu con trai nằm yên trong quan tài thủy tinh, khuôn mặt thanh thản, hai tay đặt trước ngực.
Và bên cạnh, một cô gái ngồi im.
Không khóc.
Không nói.
Chỉ mỉm cười – như thể tất cả chỉ là một giấc mơ yên tĩnh.
Tôi nhìn kỹ. Cô gái đó… là em.
Lần đầu tiên em vẽ chính mình.
Và tôi… là người đã c.h.ế.t trong tranh.
Tôi buông cuốn sổ xuống, gục đầu lên đầu gối. Mọi thứ xung quanh im phăng phắc, chỉ còn tiếng mạch đập trong tai và cảm giác rỗng như bị ai đó lấy đi ký ức.
Bên ngoài trời mưa.
Mưa Đà Lạt không lớn, nhưng dai dẳng và lạnh đến tận xương. Tôi đứng dậy, cầm theo sổ, khoác áo và bước ra ngoài – không che ô. Bước chân vô định đưa tôi về phía thư viện trường.
Ở đó, tôi từng ngồi cạnh em, từng nhìn em vẽ, từng lén thả một tờ giấy nhỏ với lời nhắn:
"Em giống như một bài thơ buồn không cần vần – nhưng ai đọc cũng muốn giữ lại trong lòng."
Tôi bước lên tầng ba – nơi có góc ngồi cạnh cửa sổ.
Trên bàn, tôi nhìn thấy một bức vẽ… của tôi.
Mới. Màu chì chưa kịp nhòe mưa.
Tôi trong tranh đang ngồi lặng nhìn ra ngoài. Ánh mắt như đang đợi một ai đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/em-van-luon-o-day-cho-anh/chuong-5-ky-uc-con-o-lai.html.]
Tôi sờ vào giấy. Còn ấm. Như thể ai đó vừa rời đi.
Tối hôm đó, tôi ngủ thiếp đi trên bàn thư viện. Trong giấc mơ – nếu đó là giấc mơ – em lại xuất hiện.
Em mặc váy trắng, tóc xoã, ngồi bên cạnh tôi.
"Em không nên ở đây nữa, em nói."
"Em chưa bao giờ nên ở đây."
Tôi níu tay em.
"Nhưng… nếu em đi rồi, ai sẽ đợi anh?"
Em khẽ nghiêng đầu, mỉm cười:
"Em vẫn sẽ đợi. Nhưng không phải ở đây."
"Ở đâu?"
Em không trả lời.
Em lấy tay chạm nhẹ vào trán tôi – cảm giác lạnh và dịu như gió cuối mùa.
"Khi anh sẵn sàng quay lại… hãy quên em đi."
"Em không muốn ở lại sao?"
Lần đầu tiên em rơi nước mắt.
Một giọt.
Nhẹ.
Trong suốt.
"Nếu em ở lại mãi, anh sẽ không thể trở về."
Tôi sững người.
Lúc đó, tôi mới hiểu:
Tôi đang sống giữa hai thế giới.
Và em… là người giữ tôi lại.
Tôi tỉnh dậy khi bình minh vừa lên.
Trên bàn không còn gì – không sổ, không tranh, không ký ức nào có thể chạm vào.
Chỉ còn lại… một dòng chữ viết bằng nét nghiêng quen thuộc trên mép bàn gỗ:
“Nếu có kiếp sau, em sẽ đi trước… để chờ anh.”
---