Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/qXel6Vjon
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhiều năm sau, căn nhà gỗ giữa rừng thông vẫn đứng đó.
Mái nhà đã mục nát, cửa sổ bong sơn, mùi mốc len vào từng thớ gỗ. Nhưng trong ngăn tủ gác mái, vẫn còn một chiếc hộp nhạc cũ – hình vuông, màu bạc, bị trầy xước vì thời gian.
Không ai nhớ rõ chiếc hộp đó đến từ đâu. Người chủ cuối cùng của căn nhà là một cậu sinh viên kiến trúc. Cậu đã rời đi từ rất lâu, để lại vài cuốn sách, một giá vẽ gãy chân và cuốn sổ tay không ai dám mở.
Căn nhà giờ chỉ còn là nơi cho người ta mượn làm bối cảnh chụp ảnh. Nhưng đôi khi, vào những chiều mù sương, người ta kể rằng có thể nghe thấy một bản nhạc nhẹ vang lên – dù không ai mở hộp. Giai điệu rất ngắn, chậm rãi và buồn. Như một khúc ru dành cho ký ức.
---
Ở một thành phố khác, một viện bảo tàng nhỏ về nghệ thuật trưng bày một tác phẩm không tên.
Bức tranh chì treo trong khung gỗ cũ – không có chữ ký, không có ngày tháng, chỉ ghi chú nhỏ bên dưới:
“Gửi người chưa từng thuộc về thế giới này.”
Trong tranh là hai người đang ngồi trên ghế đá, giữa một khu rừng phủ đầy sương. Cả hai đều không có gương mặt. Nhưng ai ngắm tranh cũng cảm thấy… như đã từng thấy họ ở đâu đó. Trong giấc mơ, trong hồi ức, hay chỉ đơn giản… trong một khoảnh khắc mình từng yêu ai đó đến không còn lời nào để nói.
---
Một cô bé đến xem tranh, đứng rất lâu. Rồi quay sang hỏi bà:
“Họ là ai vậy ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/em-van-luon-o-day-cho-anh/ngoai-truyen-neu-co-kiep-sau.html.]
“Là hai người yêu nhau. Nhưng một người đã rời đi.”
“Rời đi đâu ạ?”
“Sang một nơi không có tiếng gọi. Nhưng có người vẫn ở lại, đợi…”
“Còn người kia… có quay lại không?”
Bà cụ không trả lời ngay. Chỉ mỉm cười.
“Chẳng ai biết cả. Nhưng ta nghĩ… họ vẫn gặp nhau. Trong những giấc mơ không ai còn nhớ khi tỉnh dậy.”
---
Chiều hôm đó, trong một góc quán trà nhỏ nép mình bên đồi, một người đàn ông tóc đã lấm tấm bạc ngồi một mình, tay cầm cuốn sổ cũ bọc da.
Anh mở trang đầu.
Là một nét vẽ rất nhẹ: bờ hồ, hàng thông, ghế đá. Không ký tên.
Anh đặt tay lên bức vẽ, khẽ vuốt theo từng đường nét, rồi mỉm cười – nụ cười rất nhẹ, không dành cho ai cụ thể.
Trên ngón tay út của anh, có một sợi chỉ đỏ rất mảnh, gần như không thấy dưới ánh hoàng hôn.
---