Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

GÃ BẠN TRAI ĂN BÁM - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-19 14:39:04
Lượt xem: 2,503

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong mắt họ, cảnh sát vừa rồi rõ ràng là đang đứng về phía mình.

 

Chỉ cần tôi gật đầu, cả nhà họ có thể đường đường chính chính ở lại!

 

Vương Tú Hoa lập tức tranh lời:

 

“Lâm Hiểu Nhiễm à, cô xem đấy, cả chú cảnh sát còn nói vậy rồi, thôi đừng giận dỗi nữa.”

 

Tôi bật cười lạnh, bước đến trước ngăn kéo.

 

Rút hợp đồng thuê nhà ra, cố ý giơ thẳng lên trước mặt bà ta:

 

“Nhìn cho kỹ nhé! Người đứng tên thuê nhà—Lâm Hiểu Nhiễm, chỉ có mỗi TÔI!”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Sắc mặt Vương Tú Hoa lập tức xám ngoét như đáy nồi.

 

Chu Khải Mân cũng giận đến đỏ mặt, hét lên:

 

“Sao có thể như vậy được? Không thể nào!”

 

“Lâm Hiểu Nhiễm! Đồ đàn bà gian xảo! Cô gài tôi!”

 

Tôi không hề yếu thế, lạnh giọng đáp trả:

 

“Kẻ tám lạng, người nửa cân—tôi cũng chỉ học theo anh và mẹ anh thôi!”

 

Chu Khải Mân quay phắt sang cảnh sát, gào lên:

 

“Cảnh sát ơi, hợp đồng này là giả! Cô ta làm giả đó!”

 

“Tôi rõ ràng có ký tên, sao lại không có tên tôi!”

 

Vương Tú Hoa cũng hét toáng theo:

 

“Đúng! Chắc chắn là nó giở trò!”

 

Viên cảnh sát nhíu mày, nhận lấy hợp đồng rồi nhìn tôi:

 

“Cô là người ký hợp đồng? Có bằng chứng khác không?”

 

Tôi đã chuẩn bị sẵn.

 

Lập tức mở điện thoại, đưa ra bản hợp đồng điện tử, tin nhắn với chủ nhà và sao kê chuyển khoản tiền thuê.

 

Cảnh sát xem xong, gật đầu xác nhận, sắc mặt trầm xuống:

 

“Giấy trắng mực đen rõ ràng, còn chối cãi gì nữa?”

 

“Nếu còn tiếp tục cố tình vu khống, báo án sai sự thật, chúng tôi có quyền xử lý theo pháp luật.”

 

Chu Khải Mân đứng đơ như tượng, không ngờ cái mà họ xem là “lá bài tẩy” thực ra… không tồn tại.

 

Thấy tình hình xoay chiều, Vương Tú Hoa lại đổi giọng khóc lóc:

 

“Cảnh sát ơi, con tôi bị cô ta lừa đấy!”

 

“Cô gái này tâm cơ sâu lắm, cố tình bẫy cả nhà chúng tôi…”

 

Cảnh sát cau mày, dứt khoát cắt lời:

 

“Căn hộ này chỉ có cô Lâm có quyền cư trú.”

 

“Các người tự ý dọn vào mà chưa được cho phép, đã cấu thành hành vi xâm nhập trái phép nơi ở của người khác.”

 

Chu Khải Mân bắt đầu cuống lên, vội biện minh:

 

“Không phải vậy đâu! Chúng tôi là người yêu, sắp cưới rồi, chẳng lẽ vậy cũng gọi là xâm nhập?”

 

Cảnh sát nhìn thẳng vào hắn, lạnh lùng hỏi lại:

 

“Đã đăng ký kết hôn chưa? Có mối quan hệ pháp lý nào không?”

 

“Nếu không có, cô ấy không đồng ý, thì các người PHẢI rời đi.”

 

Chu Khải Mân nghiến răng, ánh mắt đầy hằn học nhìn tôi, nhưng trước mặt cảnh sát—hắn không dám manh động.

 

Đúng lúc đó, Vương Tú Hoa đột nhiên bật dậy, gào lên như bị chọc trúng tổ kiến:

 

“Con trai tôi yêu cô suốt ba năm, giờ cô muốn đá cả nhà tôi ra đường? Đừng hòng!”

 

Bà ta lại quay sang phía cảnh sát, nước miếng b.ắ.n tung tóe:

 

“Cảnh sát ơi, cho dù… cho dù hợp đồng không có tên con tôi, thì mấy năm nay nó bỏ tiền ra vì con nhỏ này, cũng phải có lời giải thích chứ?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-ban-trai-an-bam/chuong-5.html.]

 

Chu Khải Mân cũng hùa theo ngay:

 

“Đúng! Lâm Hiểu Nhiễm, bao nhiêu năm nay tôi đã tiêu bao nhiêu tiền cho cô?”

 

“Ăn uống, xem phim, quà cáp, sinh hoạt hàng ngày… cái gì cũng là tôi trả!”

 

Cảnh sát có vẻ lúng túng, nhìn tôi và nói:

 

“Cô Lâm, đây là tranh chấp tài chính dân sự, chúng tôi khó xử lý tại chỗ…”

 

Chu Khải Mân lập tức như vớ được cọc cứu sinh:

 

“Muốn chia tay đúng không? Được thôi!”

 

“Vậy thì phải tính toán sòng phẳng ba năm nay tôi bỏ ra bao nhiêu!”

 

“Tiền tôi chi cho cô, một xu cũng không được thiếu!”

 

Tôi nhìn bộ mặt đó, chẳng giận nổi nữa—mà bật cười:

 

“Được thôi, tôi thích nhất là tính toán minh bạch.”

 

Những năm qua, hễ là chi tiêu lớn, tôi đều có thói quen lưu lại bằng chứng chuyển khoản.

 

Tôi lấy điện thoại ra, bình tĩnh mở từng mục:

 

“Năm ngoái sinh nhật ba anh, tôi chuyển khoản 2 nghìn tệ, nhớ không?”

 

“Anh đòi đổi điện thoại, tôi mua cho anh máy mới—8 nghìn tệ, hoá đơn điện tử còn đây.”

 

“Còn cái túi Coach tôi tặng mẹ anh? 12 vạn, đây là sao kê.”

 

Tôi đọc đến đâu, giơ sao kê rõ rành rành đến đó.

 

“Anh Chu Khải Mân, nãy anh vừa nói là đã chi bao nhiêu cho tôi ấy nhỉ?”

 

“Có muốn đưa luôn hóa đơn ra so sánh không?”

 

“Xem xem, ba năm nay rốt cuộc là ai ăn bám ai?”

 

Chu Khải Mân nghe xong thì môi run bần bật, không thốt nổi một lời.

 

“Cô nói láo! Tất cả đều là giả!”

 

Vương Tú Hoa gào lên rồi lao tới định giật lấy điện thoại của tôi.

 

Cảnh sát lập tức ngăn lại:

 

“Dừng lại! Nếu còn manh động sẽ bị xử lý vì cản trở người thi hành công vụ!”

 

Bà ta ngã phịch xuống sàn, gào toáng lên:

 

“Cho là thật đi nữa, thì mấy thứ đó là cô tự nguyện cho! Đã cho rồi thì còn đòi cái quái gì?!”

 

Tôi nhếch mép, đưa ra thêm một ảnh chụp màn hình nữa, dí thẳng vào mặt bà ta:

 

“Tự nguyện? Vậy còn khoản tiền thuê nhà 1 vạn rưỡi này thì sao?”

 

“Là con trai bà—đích thân cam kết sẽ hoàn lại, rõ ràng là khoản vay.”

 

Tôi quay sang cảnh sát, giọng bình tĩnh:

 

“Cảnh sát, khoản này đã hình thành quan hệ vay mượn rõ ràng.”

 

“Nếu bên kia đã muốn tính toán từng đồng, vậy làm ơn hãy bắt đầu từ khoản nợ này trước.”

 

Cảnh sát cất cuốn sổ ghi chép lại, giọng nghiêm túc:

 

“Về khoản vay tiền thuê nhà, chúng tôi đề nghị hai bên tự thương lượng hoặc khởi kiện dân sự.”

 

“Còn bây giờ, yêu cầu các người lập tức dọn ra.”

 

Chu Khải Mân vẫn cố giãy giụa:

 

“Vậy giờ tôi chuyển khoản cho cô 1 vạn rưỡi, tụi mình tiếp tục ở chung…”

 

“Không được!” – Tôi cắt ngang, dứt khoát như c.h.é.m sắt.

 

“Hoặc là cút khỏi đây ngay, hoặc tôi kiện các người tội xâm chiếm nhà ở trái phép.”

 

Cảnh sát, sau một đêm dài bị kéo vào chuyện lằng nhằng, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn:

 

“Cho các người nửa tiếng thu dọn. Nếu không hợp tác, chúng tôi sẽ cưỡng chế.”

Loading...