“Có sợ ?”
Sợ chứ.
cũng chẳng sợ nữa.
Ta đợi ngày lâu .
Ta bất ngờ nở một nụ nhẹ nhõm với .
Tạ Vân Châu một tay giữ dây cương, một tay ôm lấy eo , điều khiển con ngựa thương phóng về phía rừng bên .
Hai bên đều sát thủ cầm cung, chúng thể né tránh b.ắ.n tên trong rừng, chứng tỏ thủ cực cao.
Dù xông bên nào, cũng khó lòng thoát .
rừng bên tiếng nước chảy “rào rào”.
Thôi thì, cược một phen.
Xe ngựa lao rừng, Tạ Vân Châu rút d.a.o găm giấu trong ủng, c.h.é.m đứt dây cương con ngựa thương.
Khoảnh khắc ngựa rời dây cương, xe lập tức nghiêng hẳn, một tên sát thủ xe hất trúng đầu, cung rơi khỏi tay.
Ngay lúc đó, Tạ Vân Châu kéo nhảy khỏi xe.
Nói là nhảy, nhưng đúng hơn là hất xuống.
Tạ Vân Châu ôm chặt lấy trong lòng, va đập khi rơi xuống đất đều do một chịu, chỉ trầy nhẹ cổ tay.
Chẳng kịp xem xét vết thương, chúng lao đầu chạy về phía tiếng nước.
Lăn xuống sườn núi, mắt là một khe nước sâu chảy xiết.
Phập!
Một mũi tên xé rách tay áo , ghim thẳng gốc cây bên chân.
Ta còn rõ tiếng bọn truy đuổi phía …
“Nam g.i.ế.c, nữ dù c.h.ế.t cũng mang xác về!”
Tạ Vân Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y , trong đôi mắt hoa đào ánh lên một làn sương ấm áp vô bờ.
Sau lưng là dòng nước chảy xiết thấy đáy, mà giống như đang mời cùng bước một giấc mộng dịu dàng.
Ta vui vẻ nhận lời.
25
Toàn ướt sũng, lạnh run dứt.
O Mai d.a.o Muoi
Lúc đêm, trong núi như trong thành, chỉ cần thấy mặt trời, gió núi thổi qua liền mang theo lạnh, khiến từng khe xương cũng tê buốt.
Ta co ro trong một hang núi thấp nhỏ.
Sau khi lao xuống nước, bọn sát thủ truy đuổi dọc theo bờ suốt đoạn đường, tài nào thoát khỏi.
Trong nước đá ngầm, và cũng trốn bao lâu.
Cuối cùng, Tạ Vân Châu thấy một khối đá lớn trông như “tiên chỉ đường” bên bờ, tảng đá một bãi cạn chỉ đủ một nấp, nghiến răng đẩy lên đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-cu-nhan/19.html.]
Chàng chẳng kịp lời nào, chỉ để một ánh mắt “bảo trọng”, để dòng nước cuốn .
Vì lộ diện, bọn sát thủ lập tức đuổi theo hướng đó.
Đầu óc như ngâm trong nước, một lúc lâu mới tỉnh táo. Thấy trời sắp tối, liền tìm cái hang chui .
An tạm thời, nước mắt cuối cùng cũng trào .
Tạ Vân Châu...
Chàng cần gì vì mà đến mức ...
Ta thực sự rõ nữa.
Suốt đêm, dám nhắm mắt.
Không dám ngủ, sợ rằng ngủ , sẽ chẳng bao giờ tỉnh .
Sợ rằng thứ sẽ đổ sông đổ bể.
Sợ rằng sẽ bao giờ gặp Tạ Vân Châu nữa.
Tới khi trời rạng sáng, thể thấy đường núi, chui khỏi hang, xác định phương hướng xong thì chống một cành cây mà lê bước xuống núi.
Ta nghĩ, ông trời vẫn còn thương .
Xuống núi bao xa, thấy cổng thành của quận Bạch Sa.
Một ngày một đêm hề ăn uống, thể xuống núi là nhờ ý chí gắng gượng.
Đến khi thấy binh lính giữ cổng, chỉ kịp kêu lên một câu:
“Có ám sát huyện lệnh Đình Bạch!”
Rồi mắt tối sầm, cả đổ gục xuống.
26
Lúc mở mắt , thấy Hồng Tú.
Ta nhịn mà tự hỏi hôm nay là năm nào tháng mấy?
Hồng Tú thấy tỉnh dậy, liền nhảy vọt lên cao gần ba thước, sán sát gần mặt , còn kịp mở miệng thì nước mắt lăn dài đến tận cằm.
“Tô Từ tỷ, tỷ dọa c.h.ế.t đó!”
Chưa đợi hỏi, nàng như trút đậu từ ống trúc, tuôn hết chuyện xảy mấy ngày nay cho .
Những ngày , nàng theo tỷ tỷ đến quận Bạch Sa để tìm một phương thuốc đồ ngọt.
Đang chờ thành thì thấy một điên chạy từ xa tới, hét cái gì ngất lịm xuống.
Hồng Tú vốn tính tò mò, vội chen lên hóng chuyện.
Chỉ liếc một cái, con bé hét toáng lên “Tô Từ tỷ!”, cũng ngất xỉu theo.
Vừa mới chạm đất, nàng bật dậy, cuống quýt hỏi binh lính canh cổng gì.
May mà Hồng Tú, lập tức đoán “huyện lệnh Đình Bạch” trong miệng thể chính là Tạ Vân Châu, dựa quan hệ của tỷ phu nàng ở quận Bạch Sa, đưa chuyện thẳng lên quận thủ.
Hồng Tú :
“Tỷ phu , quận thủ phái tìm Tạ Giải nguyên ,Tô Từ tỷ, tỷ dưỡng sức cho , nếu tỷ gục xuống thật, thì đúng là trúng kế bọn .”