Gen xấu - 1
Cập nhật lúc: 2025-05-02 13:00:19
Lượt xem: 117
GEN XẤU [FULL]
Tác giả: 月鹿
Nguồn: Zhihu
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi và Chung Kỷ Chi ân ái gần bốn mươi năm.
Cho đến khi hắn lâm bệnh và phải điều trị trong bệnh viện suốt ba năm.
Thật vất vả chờ đến khi hắn khỏi bệnh.
Nhưng ngày xuất viện, hắn lại đề nghị ly hôn với tôi: “Ba năm nay nếu không có Triệu Tích ở bên cạnh, anh đã không thể chịu nổi. Cô ấy không có con cái, anh chỉ muốn cho cô ấy một gia đình danh chính ngôn thuận mà thôi.”
Triệu Tích là bạn cùng phòng bệnh nửa năm nay của hắn.
Nhưng tôi không hiểu... Rõ ràng trong lúc hắn nằm viện, tôi chính là người lau rửa thân thể cho hắn, bưng phân bưng nước tiểu cho hắn hằng ngày.
Còn Triệu Tích, chỉ nằm ở trên giường bệnh, ngày ngày cùng hắn động viên lẫn nhau, thế thôi.
Tôi muốn con trai làm chủ cho mình. Nhưng sau khi biết được chuyện này, con trai lại khuyên tôi: “Ba vừa mới khỏi bệnh, thân thể chưa khoẻ hẳn, bác sĩ nói hãy làm cho ba vui vẻ. Mẹ hãy ly hôn với ba đi, chỉ là hình thức thôi mà.”
“À, đúng rồi, vợ con lại nôn nghén, ngày mai mẹ nhớ đi nấu cơm cho cô ấy.”
Nghe lời hai cha con họ... Tôi bỗng nhiên ngộ ra, hoá ra vô tình vô nghĩa sẽ di truyền. Cho nên tôi gật đầu: "Được, tôi đồng ý ly hôn.”
1
Trước khi đón Chung Kỷ Chi xuất viện, tôi cố ý ra ngoài bệnh viện mua một bó hoa tươi, là hoa hồng vàng hắn yêu thích, coi như là chúc mừng hắn xuất viện.
Mua hoa xong, tôi liền trực tiếp quay về bệnh viện đón hắn.
“Hẹn gặp lại nhé.” Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Chung Kỷ Chi lập tức vẫy tay với Triệu Tích: “Thật đáng tiếc, đã đến lúc chúng ta phải xuát viện rồi.”
Nghe vậy, Triệu Tích lập tức xách túi hành lý đi về phía tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/gen-xau/1.html.]
Là bạn cùng phòng bệnh, quan hệ giữa Triệu Tích và Chung Kỷ Chi không tệ. Khi bị bệnh tật tra tấn, hai người cũng sẽ động viên nhau. Còn tôi, vì hằng ngày đều phải tới bệnh viện chăm sóc Chung Kỷ Chi, cũng coi như quen biết Triệu Tích.
Thấy cô ta xách túi hành lý. Tôi liền biết được, hôm nay cô ta cũng phải xuất viện.
“Chúc mừng, sau bao vất vả, hôm nay đã có thể về nhà.”
Rõ ràng đó là những lời nói nhằm mục đích làm cô ta vui. Nhưng lúc này sắc mặt của Triệu Tích lại có chút khó coi, cô ta còn trừng mắt nhìn Chung Kỷ Chi: “Anh còn chưa nói cho chị ấy biết sao?”
Lời nói không đầu không đuôi này khiến tôi không hiểu, chỉ có thể nhìn Chung Kỷ Chi với ánh mắt nghi hoặc, hy vọng hắn có thể cho tôi câu trả lời: “Kỷ Chi, hai người có chuyện gì không nói cho em biết sao?”
Nghe vậy, Chung Kỷ Chi không trả lời ngay. Thay vào đó, hắn lấy hoa từ tay tôi, rồi nhét vào tay Triệu Tích ngay trước mặt tôi.
“Đừng giận. Đây, mượn hoa hiến phật, hoa này tặng cho em.”
Dứt lời, hắn lại nhanh chóng quay đầu nhìn về phía tôi, sắc mặt rất nghiêm túc: “Tống Tri Hoa, anh muốn ly hôn với em.”
Nghe hắn nói, tôi không khỏi sửng sốt, đang yên đang lành, tại sao lại ly hôn?
Có lẽ là vẻ mặt tôi quá nhiều nghi vấn. Hoặc là Chung Kỷ Chi quyết định phá vỡ bức tường này. Hắn hít một hơi thật dài, sau đó nói: “Ở bệnh viện lâu như vậy, nếu không có Triệu Tích ở cùng, anh chịu không nổi. Cô ấy không có con cái, tanhôi muốn cho cô ấy một gia đình, coi như là cảm ơn cô ấy không rời không bỏ. Cho nên, anh chỉ có thể xin lỗi em. Nhưng em yên tâm, bọn anh đã thương lượng rồi, cho dù ly hôn, anh cũng sẽ không vứt bỏ em.”
Đối với việc này, tôi cảm thấy rất buồn cười.
Hơn ba năm qua... Chung Quý Chi vì bệnh mà phải nằm liệt giường, bị liệt mấy năm trời. Còn tôi, vợ hắn, Tống Tri Hoa, chăm sóc hắn mỗi ngày. Lau chùi thân thể cho hắn, bưng phân bưng nước tiểu cho hắn mà chưa bao giờ phàn nàn điều gì. Chỉ trong ba năm, tôi cảm thấy như mình đã già đi mười tuổi.
Hôm nay, thật vất vả vượt qua được cơn nguy kịch, Chung Kỷ Chi cuối cùng cũng có thể xuất viện, cuộc sống sau này cũng sẽ từ từ tốt lên.
Kết quả là bây giờ hắn muốn ly hôn với tôi để đến với người phụ nữ khác.
Đơn giản là Triệu Tích là bạn cùng phòng bệnh với hắn. Khi bị bệnh hành hạ, hai người động viên lẫn nhau, khiến cho hắn sinh lòng cảm kích. Và mọi nỗ lực của tôi đều có thể bị ngó lơ. Thật sự là quá hoang đường.
"Mỗi ngày nằm ở trên giường bệnh cùng anh động viên lẫn nhau? Đây chính là ở bên cạnh anh à? Điều này đã khiến anh mang ơn, thậm chí không tiếc ly hôn với tôi sao? Vậy tôi chăm sóc anh tròn ba năm thì tính là cái gì? Chung Kỷ Chi, anh coi tôi là cái gì?"
Tôi không còn là một cô gái trẻ ở độ tuổi đôi mươi nữa. Trong chuyện hôn nhân, tôi không thể làm chuyện bốc đồng như vậy, thậm chí còn muốn từ từ giảng giải đạo lý với đối phương.
Nhưng Chung Kỷ Chi lại tỏ ra kiên quyết. Hắn nắm chặt mười gón tay của Triệu Tích, nghiêm túc nói tiếp: “Tống Tri Hoa, anh cũng không nói đùa với em. Ly hôn với em, sau đó kết hôn với Triệu Tích, là kết quả sau khi anh đã suy nghĩ cặn kẽ. Chúng ta làm vợ chồng nhiều năm như vậy, không khác gì người thân, không có danh phận cũng sẽ không ảnh hưởng gì. Nhưng Triệu Tích không giống như vậy, anh cũng chỉ muốn cho cô ấy một danh phận, đơn giản vậy thôi.”
Làm vợ chồng bốn mươi năm, đối với Chung Kỷ Chi, tôi vẫn hiểu được hắn. Hắn thực sự muốn ly hôn với tôi, sau đó cưới Triệu Tích.