4.
Khi bác sĩ nói với tôi rằng ung thư dạ dày được phát hiện quá muộn, các tế bào đã di căn khắp cơ thể, tôi ngồi thẫn thờ suốt cả một buổi chiều trong hành lang bệnh viện.
Trên chiếc tivi treo nơi góc tường, chương trình Phỏng vấn hôm nay đang phát lại. Đó là buổi trò chuyện mà vài hôm trước Khang Bạch Lưu được mời tham dự.
Người đàn ông ánh mắt lạnh lùng ấy, không muốn lãng phí thời gian vào bất kỳ điều gì ngoài khoa học. Ngay cả khi bị hỏi về vợ, anh cũng chỉ lướt qua cho có lệ:
“Tôi là một kẻ đầu óc cứng nhắc.”
“Tôi không hiểu tình yêu. Vợ tôi… với tôi mà nói, nhiều hơn là một trách nhiệm.”
“Kỷ niệm ngày cưới à? Đó là hình thức chủ nghĩa thôi. So với việc dành thời gian chuẩn bị mấy thứ đó, tôi thà làm thêm vài thí nghiệm còn hơn.”
—Toàn là những lời rất Khang Bạch Lưu.
Chứ đừng nói đến kỷ niệm ngày cưới, đến cả sinh nhật anh cũng chưa từng quan tâm.
Khi còn trẻ, tôi vẫn hay nài nỉ anh mừng sinh nhật tôi. Trong lòng vẫn luôn mong có một ngày anh sẽ cầm một bó hoa hồng rực rỡ, mỉm cười đi về phía tôi.
Thế nhưng… suốt bao nhiêu năm, tôi chưa từng nhận được dù chỉ một bông hồng.
Bộ óc có thể ghi nhớ hàng ngàn con số ấy, lại chưa bao giờ nhớ nổi bốn con số là ngày sinh nhật tôi.
Về sau, tôi chỉ lặng lẽ ngồi một mình trước bàn, tự nấu một bát mì trường thọ, coi như xong một ngày sinh nhật.
Khang Bạch Lưu giống như một gốc thiết thụ—vĩnh viễn không thể nở hoa.
Tôi mất hơn hai mươi năm mới chịu thừa nhận điều đó.
Vậy nên mấy năm gần đây, tôi dần dần nhận ra—có lẽ là do mỏi mệt, hoặc là buông bỏ.
Buồn cười là, anh vẫn là anh, tôi vẫn là tôi.
Một đạo lý rõ ràng đã nằm ngay trước mắt tôi suốt mấy chục năm, mà mãi đến bây giờ tôi mới thật sự hiểu.
Tôi gấp tờ giấy chẩn đoán bệnh nhét vào túi áo, chỉ gọi điện cho con trai.
5.
Khang Xuyên Xuyên rất thân thiết với tôi.
Bởi vì Khang Bạch Lưu vốn chẳng thích trẻ con, mà đứa con trai duy nhất của anh lại chẳng có chút năng khiếu nào với khoa học.
Sau khi nghe tôi kể lại bệnh tình bằng giọng điệu dửng dưng, giọng của Xuyên Xuyên nghẹn lại:
“Mẹ… mẹ và ba…”
“Mẹ chưa nói với ba con.” Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống sàn đá hoa cương dưới chân.
“Và mẹ cũng không muốn nói.”
Anh là anh, tôi là tôi.
Hơn nữa, nếu biết tôi bệnh nặng thì anh sẽ làm gì?
Liệu anh có từ bỏ công việc nghiên cứu mà anh luôn say mê ngày đêm để ở bên tôi không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/gia-nhu-dung-gap-nhau-tu-dau/chuong-2.html.]
“Xuyên Xuyên à.”
“Mẹ cũng không biết mình còn sống được bao lâu nữa.”
“Nhưng nếu một ngày mẹ qua đời, cũng đừng nói với ba con.”
Tôi cúi đầu vuốt thẳng gấu áo.
Những việc Khang Bạch Lưu chưa từng để tâm, cớ gì tôi lại phải mang đến trước mặt anh, để anh bận lòng thêm?
“…Vâng.”
Giọng Khang Xuyên Xuyên vang lên từ đầu dây bên kia, run rẩy mà chắc nịch:
“Mẹ, thật lòng mà nói… ba vốn không xứng.”
“Ông ấy thật sự không xứng với một người như mẹ.”
6.
Linh hồn tôi lơ lửng trong hành lang bệnh viện, nhìn thấy bác sĩ từ phòng phẫu thuật bước ra, khẽ lắc đầu tiếc nuối.
Khang Xuyên Xuyên gục bên giường bệnh của tôi mà khóc nấc.
Từ trưa thằng bé đã đưa tôi đến bệnh viện, rồi ngồi chờ suốt bên ngoài phòng mổ đến tận tối.
Thế mà… mẹ lại không cố gắng thêm được nữa, không thể mở mắt ra lần cuối.
Nó khóc đau lòng đến thế, tôi chỉ biết xoay quanh thằng bé, gấp gáp không yên.
Nhưng thằng bé không nhìn thấy tôi.
Tôi chỉ muốn ôm lấy con, như khi còn bé vỗ về thằng bé:
“Đừng khóc nữa.”
Xuyên Xuyên đã rất cố gắng rồi.
Dù không thể trở thành nhà khoa học như kỳ vọng của ba,
nhưng những bức tranh thằng bé vẽ lại được rất nhiều người yêu thích.
Cuối năm nay còn có một triển lãm tổ chức ở Ý.
Tôi ngồi cạnh con, ngước nhìn bầu trời sao đêm,
rồi khe khẽ hát như ngày còn bé ru con ngủ.
Dù con không nghe thấy…
nhưng tôi cứ hát.
Bởi tôi tin, làm vậy rồi con sẽ biết—
mẹ vẫn đang ở ngay đây, bên cạnh con.
…