18.
Kẻ đau khổ bây giờ lại là Anh, còn người từng muốn giải thoát lại là tôi. Tôi không biết người c.h.ế.t rồi sẽ trở thành thứ gì, cũng không biết mình phải phiêu đãng như thế này đến bao giờ. Tôi chẳng thể làm được gì cả, chỉ có thể lặng lẽ nhìn anh, ngày qua ngày.
Người đàn ông mà mấy chục năm cuộc đời tôi từng xem nhẹ chuyện gì cũng có thể gánh vác ấy, vậy mà khi tôi đã c.h.ế.t đi, tôi lại chẳng muốn gặp anh chút nào.
Anh dọn dẹp lại nhà cửa và cả bản thân mình. Bộ râu mấy hôm chưa cạo được anh cạo sạch, tóc tai cũng chải chuốt lại. Thời gian từ trước đến nay dường như luôn thiên vị anh, ánh sáng rọi qua cửa kính phòng tắm chiếu lên gò má anh, dù có tiều tụy, vẫn phong độ một cách kỳ lạ.
Anh mua vé máy bay, một mình lặng lẽ bay sang Ý, đến xem triển lãm tranh của Xuyên Xuyên. Có lẽ đó là lần đầu tiên anh thật sự nhìn ngắm tranh của con trai mình. Khi Xuyên Xuyên còn nhỏ, thằng bé rất hay khóc, mà anh bận nghiên cứu, thấy phiền thì giao thằng bé cho tôi và mẹ anh chăm. Lớn lên chút nữa, vào học rồi, anh lại thất vọng vì con không thừa hưởng chút tài năng toán học nào của anh, thế là anh càng chẳng buồn để tâm. Dù là giáo sư đại học, nhưng anh chưa bao giờ giúp Xuyên Xuyên giải nổi một bài toán.
Vậy nên, giờ đây, khi đứng trước một bức tranh khổ lớn kéo dài tận đất, ngẩng đầu nhìn, không biết trong lòng anh nghĩ gì. Anh ở lại phòng triển lãm đến tận hoàng hôn, rồi cứ thế lặng lẽ rời đi, như chưa từng đến.
…Anh còn đến trước mộ tôi. Với tôi, anh xưa nay luôn ít lời. Trước tấm ảnh chân dung trên bia mộ, anh cứ nhìn tôi không chớp mắt từ ban ngày đến khi trời tối. Lúc rời đi, anh đưa tay định chạm vào ảnh, nhưng rồi lại rụt tay về. Tấm ảnh đó là Xuyên Xuyên chọn—tôi mãi mãi mỉm cười hiền hòa trong đó.
Về đến nhà, anh tắm rửa, thay bộ đồ tôi từng ép anh mặc vào dịp Tết năm đó. Rồi anh chậm rãi lấy lọ thuốc ngủ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra. Những ngày này, nếu không có thuốc ngủ, anh không sao ngủ được, nên đành nhờ bác sĩ kê một ít. Anh nhìn chăm chú vào hộp thuốc ngủ, rất lâu.
Căn phòng trống trải, yên tĩnh đến mức tưởng như không còn chút dấu vết nào của người từng ở đây.
Anh bỏ lọ thuốc ngủ vào ba lô. Trước khi khép cửa lại, đột nhiên—không hề báo trước—anh nhìn chằm chằm về phía tôi đang đứng. Một cái nhìn rất sâu.
Rồi quay lưng, bước đi.
19.
Anh biết tôi đang tồn tại.
Ba ngày sau, tôi mới sực nhận ra điều đó.
Vì bắt đầu từ ba ngày trước, anh bắt đầu viết vài dòng chữ vào quyển sổ:
“A Vãn, anh không biết em còn ở bên anh hay không. Có lẽ có, có lẽ không. Nhưng anh chắc chắn một điều—nếu hướng nghiên cứu đó không sai, em nhất định sẽ nhìn thấy những lời này.”
…
Gì cơ? Tôi chớp mắt liên tục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/gia-nhu-dung-gap-nhau-tu-dau/chuong-9.html.]
Lúc này, anh đang ngồi trên chuyến tàu màu xanh lá, tiếng máy gầm vang không ngớt, con tàu băng băng lao về phương Bắc đầy tuyết.
Điểm đến trên vé là—Nga. Ngoài cửa sổ, ánh sáng xanh mờ lướt qua như làn gió.
Theo từng nét chữ anh viết, tôi bắt đầu nhận ra một điều khủng khiếp.
Nếu như, con người sau khi c.h.ế.t đi thật sự sẽ có linh hồn—
giống như trạng thái của tôi hiện giờ—
Vậy thì, lẽ ra sau khi chết, ai cũng sẽ trở thành linh hồn.
Nhưng tại sao… tôi chỉ nhìn thấy mình?
Tại sao chỉ có tôi tồn tại? Tôi rốt cuộc là gì?
Nếu tôi là một “hồn ma”, vậy tại sao tôi không nhìn thấy bất kỳ “hồn ma” nào khác?
Chẳng lẽ…
cả thế giới này chỉ có mình tôi là ma?
Khi câu hỏi này xuất hiện, tôi mới nhận ra trước giờ mình đã tự tin quá mức.
Tôi c.h.ế.t rồi mà vẫn còn ý thức, việc này vốn dĩ đã là chuyện hết sức bất thường.
Tôi đột ngột ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang cắm cúi viết từng nét chữ kia.
Không phải ngẫu nhiên.
Mọi thứ đều không phải ngẫu nhiên.
Lý do tôi vẫn có ý thức sau khi chết, tuyệt đối không phải vì duyên số hay kỳ tích gì cả.
Mà là vì anh ấy—
Người đàn ông chạm đến ranh giới khoa học, đứng ở đỉnh cao học thuật ấy—
đã làm gì đó lên cơ thể tôi, mà tôi hoàn toàn không hề hay biết.