Bác sĩ nói với chị họ: “Nếu phẫu thuật ghép da kịp thời, bà ấy vẫn còn hy vọng sống. Chỉ là sau này hồi phục chậm, cần người thân chăm sóc sát sao.”
Nhưng chị họ về nước lần này là đã hứa hẹn với chồng sẽ mang về một khoản tiền lớn. Nếu toàn bộ số tiền đó dùng để trị bệnh cho dì thì cô ta chắc chắn sẽ bị chồng đánh chec.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Thế là cuối cùng, cô ta nghiến răng ký vào đơn từ chối điều trị.
Nghe nói ngay trong đêm hôm đó dì qua đời. Lúc ra đi, gối của bà bị nước mắt thấm ướt đẫm.
Dì đã làm tổn thương lòng cậu tôi nên cậu không đến nhìn mặt bà lần cuối.
Còn tôi, ngày nhận tin dì mất vừa hay đang cùng chồng đến bệnh viện kiểm tra.
Kinh nguyệt đã trễ gần cả tháng trời, tôi cứ nghĩ có vấn đề gì về sức khỏe nữa rồi.
Không ngờ bác sĩ lại nói: “Chúc mừng, cô đã mang thai.”
Chồng tôi mừng rỡ, ôm chầm lấy tôi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng tôi: “Bà xã, anh... anh sắp làm ba rồi sao?”
Tôi gật đầu thật mạnh, nghĩ đến đứa con đã mất oan uổng kiếp trước, nước mắt tôi không kìm được mà tuôn rơi.
Chồng tôi cuống quýt: “Có con rồi là chuyện vui mà, sao em lại khóc?”
Trên đường từ bệnh viện bước ra, tôi thấy chị họ đang đứng cùng một người đàn ông da ngăm đen.
Người đàn ông dùng thứ tiếng chúng tôi không hiểu, đang nói gì đó với chị. Sau đó thì hắn đột nhiên nổi giận, tát chị tôi một cái rất mạnh.
Chồng tôi định bước tới hỏi chuyện, tôi vội ngăn lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gia-tai-cua-di-le/chuong-6.html.]
“Chuyện nhà người ta, mình đừng xen vào.”
Vài ngày sau, tài khoản ngân hàng của tôi bất ngờ nhận được một khoản tiền lớn.
Chồng tôi kinh ngạc: “Không ngờ dì em thật sự để lại di sản cho em luôn đó!”
Tôi chỉ khẽ mỉm cười.
Hồi còn thay phiên cùng em họ chăm sóc dì,
tôi đã sớm đoán được bà sẽ nuốt lời. Thế là tôi chuẩn bị sẵn một bản hợp đồng di chúc theo dạng "dưỡng lão có hồi báo" và bắt dì ký vào.
Dì không hiểu sự khác biệt pháp lý giữa nó với di chúc, tưởng cũng có hiệu lực như nhau nên ký đại.
Nhưng thực ra, hợp đồng đó có giá trị pháp lý còn cao hơn di chúc. Chỉ cần tôi và em họ hoàn thành nghĩa vụ chăm sóc thì dù sau đó bà có lập di chúc mới cho con gái ruột cũng vô ích.
Vậy nên chị họ tưởng mình có thể về nước ngồi mát ăn bát vàng, thật ra chỉ là công dã tràng mà thôi.
Vài ngày sau, t.h.i t.h.ể của dì nhỏ được đưa đến lò hỏa táng.
Tôi, với tư cách là người được ủy thác chăm sóc bà lúc sinh thời tất nhiên phải đi cùng.
Nhìn chiếc hộp nhỏ đựng tro cốt của bà, trong lòng tôi… chẳng còn chút gợn sóng nào.
Chồng tôi sợ tôi đau lòng, còn đặc biệt chuẩn bị sẵn khăn giấy.
Tôi chỉ khẽ vuốt ve bụng mình, bình thản nói: “Chúng ta đi thôi.”
-HẾT-