Trên đường, tôi nôn nóng vô cùng, vẫn giữ liên lạc với bố:
“Nhu Nhu, con đừng về. Nó đang bất ổn lắm, không biết sẽ làm gì đâu. Bảo vệ tới rồi, lát nữa cảnh sát cũng tới. Bố mẹ sẽ tự bảo vệ được mình.”
Lý Phi vẫn gào đập cửa:
“Ôn Nhu! Mày ra đây! Mày biết lúc mày bày ra trò đó, tao thiệt hại bao nhiêu không? Tao làm việc ngày đêm, chỉ vài câu của mày đã hủy hoại hết!”
“Tao sống không yên, mày cũng đừng hòng sống yên!”
Tôi vội mở danh bạ, bỏ chặn Lý Phi rồi gọi cho hắn.
May là hắn bắt máy.
Tôi cố điều chỉnh tâm lý, giả vờ nhẹ nhàng:
“Lý Phi, dạo này anh vẫn ổn chứ? Em hối hận vì đã ly hôn với anh.”
“Em nhớ anh lắm. Dạo gần đây ở nơi khác, em cứ nhớ hồi mình học đại học…”
“Lần em đau bụng, anh cõng em đi phòng y tế…”
Thấy hắn dịu lại qua camera, tôi tiếp tục nói dối như thật:
“Lý Phi, em không thể sống thiếu anh. Anh còn yêu em không?”
Bạn tôi lái xe mà run cả tay, nhìn tôi như nhìn một kẻ tâm thần.
Tôi cắn răng.
Muốn trấn áp một kẻ điên, chỉ có cách diễn còn điên hơn hắn.
Lý Phi tức điên, cầm d.a.o phay c.h.é.m thêm một nhát vào cửa:
“Mày lừa tao! Nếu còn yêu, sao nỡ phá hủy sự nghiệp của tao?!”
Lúc này, bảo vệ tới nơi. Tôi gấp rút nói vài câu “mật ngọt rót tai” để phân tán sự chú ý.
Cuối cùng, khi Lý Phi bị bảo vệ khống chế, ánh mắt hắn đầy hận thù nhìn vào điện thoại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. May mà bố mẹ vẫn bình an.
Nhưng Lý Phi đã trở thành quả b.o.m nổ chậm. Tôi phải khiến quả b.o.m này hóa thành phế phẩm vô hại.
Sau vụ náo loạn lần trước của Lý Phi, hắn bị công ty đuổi việc thẳng tay.
Vì lo cho sự an toàn, tôi đã đưa bố mẹ chuyển đến thành phố nơi tôi đang làm việc.
Đồng thời, tôi thuê một thám tử tư để theo dõi sát sao mọi động tĩnh của nhà Lý Phi.
Thám tử cho biết, do làm thụ tinh ống nghiệm lâu dài và sảy thai liên tục, Lý Vi không chỉ béo phì nghiêm trọng mà còn thường xuyên phải nằm liệt giường.
Nhà họ Lý bắt đầu coi thường cô ấy, cho rằng cô không còn giá trị lợi dụng và muốn ly hôn. Nhưng Lý Vi kiên quyết không đồng ý, miệng luôn nói rằng mình ra nông nỗi này là vì đã hy sinh tất cả để sinh con cho Lý Phi.
Cả nhà ba người ngày nào cũng cãi vã như chợ vỡ.
Tôi chớp thời cơ, cố ý nhắn tin cho Lý Phi những lời mập mờ, bóng gió như muốn nối lại tình xưa.
Sau đó, tôi lén gửi tin nhắn cho Lý Vi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/gia-vo-vo-sinh-toi-nhin-ro-gia-dinh-chong-te-bac/7-het.html.]
“Quản chồng cô cho tử tế vào.”
Lý Vi tra ra đoạn tin nhắn, mắt đỏ hoe, gọi điện mắng chửi tôi.
Thám tử lập tức báo tin: Lý Phi và mẹ hắn đang trên đường về nhà, khoảng 5 phút nữa sẽ tới nơi.
Chừng đó thời gian, đủ để tôi đẩy Lý Vi tới giới hạn.
Trong cuộc gọi, tôi cố ý mỉa mai vóc dáng hiện tại của Lý Vi, nói cô ta ngu ngốc, lại còn bảo chuyện làm IVF vốn là do Lý Phi sợ tôi vất vả nên mới để cô ta thay thế. Cho dù cô ta sinh được con, Lý Phi cũng sẽ ly hôn để cưới tôi.
Toàn là những lời bịa đặt, cho dù bị cảnh sát điều tra cũng chỉ coi là lời nói bốc đồng vì ghen tuông.
Nhưng với một người đã dốc hết tâm sức, giờ thân tàn ma dại như Lý Vi, những câu đó như d.a.o đ.â.m thẳng vào tim.
Lúc mẹ Lý Phi về đến nhà, lại như thường lệ bắt đầu chửi rủa, hạ nhục cô ta.
Lý Vi mắt đỏ ngầu, chộp lấy con d.a.o gọt trái cây trên bàn, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c mẹ chồng. Đến khi Lý Phi kịp phản ứng thì mẹ hắn đã c.h.ế.t lịm trong vũng máu.
Lý Phi điên tiết, đ.ấ.m tới tấp vào mặt Lý Vi.
Cô ta ngã xuống đất, lồm cồm bò dậy chộp lấy ghế đẩu đánh trả. Hai người lao vào đánh nhau điên cuồng.
Nhưng sức đàn ông vốn lớn hơn, Lý Phi tung một cú đá khiến Lý Vi văng thẳng vào mép bàn, đầu va mạnh đến mức m.á.u và não văng tung tóe.
Chỉ trong khoảnh khắc, cả nhà ba người giờ chỉ còn lại một mình Lý Phi.
Hắn run rẩy gọi cảnh sát đầu thú.
Trong quá trình điều tra, cảnh sát đặc biệt chú ý tới cuộc gọi giữa tôi và Lý Vi. Nhưng dù kiểm tra tin nhắn hay lịch sử trò chuyện, cũng chỉ thấy hai người phụ nữ từng là “tình địch” cãi nhau – rất bình thường.
Trước khi bị thi hành án, Lý Phi yêu cầu được gặp tôi một lần.
Vừa thấy tôi, hắn tràn ngập thù hận:
“Nếu không phải cô giấu tờ chẩn đoán năm đó, thì đâu có mọi chuyện sau này!”
Tôi nghiêng đầu, mỉm cười quan sát:
“Vậy nếu năm đó tôi đồng ý làm IVF cho anh, rồi trở nên béo phì, xấu xí, sinh bệnh thì sao?”
Lý Phi im bặt.
Tôi lặng im chờ xem hắn sẽ bịa tiếp thế nào, nhưng cuối cùng hắn chỉ cụp đầu, thở dài:
“Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ…”
Nhưng ai dám đánh cược với cái “vạn nhất” ấy? Nhất là với một người m.á.u lạnh như hắn.
“Tôi đã rất, rất nhiều lần thấy may mắn vì mình ngày đó đủ tỉnh táo.”
Nói xong, tôi quay người bỏ đi, không ngoái lại nhìn.
Ngoài trời nắng xuân ấm áp, vạn vật sinh sôi, muôn điều tươi đẹp.
Và cuộc đời tôi, vẫn còn vô vàn khả năng chờ phía trước.
— Hết —