Giấc Mộng Xưa - 5.1

Cập nhật lúc: 2025-10-06 09:58:46
Lượt xem: 286

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Được , nữa. Vết bầm xoa mới tan.”

Thấy cúi đầu chăm chú bóc trứng, Lộ Trạch Khiêm bưng bát sữa dê lên, thổi cho nguội chậm rãi uống, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dừng .

Sao nhận , bèn trừng một cái:

“Hôm nay thế? Cứ mãi gì.”

Lộ Trạch Khiêm mỉm , “Không gì, chỉ là… lâu lắm thấy nàng như thế .”

Ta dùng vải bọc quả trứng, áp lên chỗ bầm quanh mắt :

“Ta chỉ ốm, va đầu thôi, chăm mấy ngày . Vừa tỉnh than thở, thế thì công đối với đây chẳng uổng phí ?”

“Ừ. Uyển Hương…”

“Sao?”

“Thời gian nàng bệnh… nhớ bao nhiêu?”

Ta xoa cho , cố gắng nhớ :

“Thu Nguyệt thành , cãi với phụ mẫu… À, núi Tùng Tử thì gặp sơn tặc, cứu… thật xui xẻo.”

Nói đến đây, bỗng thẳng gương mặt tuấn tú của Lộ Trạch Khiêm, nghiêm túc hỏi:

“Chàng cảm tạ ân nhân cứu mạng ?”

Lộ Trạch Khiêm sững , “Dĩ nhiên là tạ .”

“Vậy thì . Hắn…” chợt ngừng , tay ôm đầu, khẽ nhíu mày “Tên là gì nhỉ?”

Trong mắt Lộ Trạch Khiêm thoáng hiện lên niềm vui khó hiểu.

Hắn nhẹ nắm tay , đặt lên mắt :

“Không quan trọng , Uyển Hương, tiếp .”

Lộ Trạch Khiêm ôm đùi lâu mà gì.

Ta thì chống cằm thoại bản, còn thì chăm chú xử lý công văn.

Mái tóc thỉnh thoảng khẽ lướt qua cổ , gây cảm giác nhột; hương thơm nhè nhẹ quanh khiến mí mắt dần trĩu xuống.

Ngay khi nhắm mắt, cảnh nhà lao tối tăm cùng tiếng hét t.h.ả.m của nha trong mộng chợt lóe lên trong đầu như một tia chớp.

Ta giật tỉnh dậy, run lên.

Lộ Trạch Khiêm vội đỡ lấy thể suýt ngã của , lo lắng hỏi:

“Sao thế?”

Mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo, mơ thấy gì đó… nhưng nhớ nổi.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Ngơ ngác , nhỏ:

“Hình như gặp ác mộng… lẽ tư thế khó chịu…”

Lộ Trạch Khiêm lâu, nhẹ nhàng vuốt lưng trấn an.

Ngoài cửa bẩm:

“Bẩm chủ tử, nhận tin từ trong cung, Thiết Vân Đài khởi chiến ở biên ải, Thẩm tướng quân sắp bắc chinh!”

“Định ngày nào?”

“Mười ngày nữa.”

Nghe thế, tim chấn động, đầu óc còn đang tiêu hóa tin thì Lộ Trạch Khiêm ôm chặt lòng, giọng dịu dàng:

“Uyển Hương, chúng thành .”

“Hả?”

Ta ngạc nhiên:

“Chàng định xử lý công vụ —”

“Thành , ? Mười ngày nữa, cưới nàng.”

Ta ôm chặt đến mức khó thở, ấp úng :

“Liệu… gấp quá ?”

“Ta chuẩn mười năm , Uyển Hương. Không chờ thêm nữa.”

Hắn thuyết phục .

Mười năm quen , thứ dường như thuận theo tự nhiên.

“Được.”

Hơi thở Lộ Trạch Khiêm rối loạn, cúi xuống định hôn, hoảng hốt đẩy , đỏ mặt chạy mất.

Tin tức hai nhà Bạch – Lộ kết thông gia lan khắp kinh thành hôm .

Bệnh của mẫu nặng thêm. Hôm về, bà chỉ còn da bọc xương, đôi lúc tỉnh táo, đôi lúc lẫn lộn.

Phụ :

“Nhân lúc mẫu con còn tỉnh, hãy sớm thành hôn . Không thể trì hoãn nữa.”

Ta trở về Bạch phủ, chuyên tâm hầu bệnh.

Mỗi ngày khi lâm triều, Lộ Trạch Khiêm đều mượn danh ghé thăm phụ để tiện qua .

Hôm đến, đang lục tung hòm tủ.

Lộ Trạch Khiêm bước , lau mồ hôi, với :

“Chàng còn thứ gì trị sẹo ?”

“Làm thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/giac-mong-xua/5-1.html.]

Ta kéo tay áo lên, lộ vết sẹo cổ tay:

“Mẫu thích, xóa. Mấy thứ t.h.u.ố.c để, họ bảo nổi giận bèn vứt hết.”

“Lộ Thập, lấy t.h.u.ố.c mỡ đây.”

Lộ Trạch Khiêm kéo , ôm chặt:

“Không cần tìm, để cho nàng.”

Ta giơ cổ tay kỹ:

“Rốt cuộc là vết từ lúc nào? Ta chẳng nhớ gì.”

“Hôm nàng ngã xuống núi.”

“Ta cũng nổi cáu.”

“Nàng liệt giường lâu ngày, khó tránh bực bội. Giờ khá hơn ?”

Lộ Trạch Khiêm luôn kiên nhẫn dỗ dành như thế.

Ta nắm tay kéo tới lò sưởi hơ ấm:

“Họ suýt hỏng hôn lễ của Thu Nguyệt. Để hôm khác tự xin .”

“Uyển Hương, nàng xin .”

Lộ Trạch Khiêm nâng cằm , ép thẳng mắt :

“Đừng nghĩ gì nữa, gả cho .”

Giọng hôm gì đó… kìm nén. Ngón tay bóp đau cằm , thở thanh lạnh phủ xuống, bao trùm lấy .

Ta định gì, căng cứng.

Mỗi tấc môi tới gần, tim run lên một phần.

Điều vốn “nước chảy thành sông” trong mắt khác, với khó như bắc thang lên trời.

“Không… hợp lễ!” Ta đột ngột lùi , chống tay lên n.g.ự.c , đẩy “Mẫu còn đang bệnh nặng, …”

Lộ Trạch Khiêm thở gấp, khép mắt, buông :

“Xin , Uyển Hương, đường đột.”

“Tới khi… đại hôn… sẽ… .” Ta c.ắ.n môi, dám thẳng, trong lòng lẫn lộn khó tả.

“Được.”

Lộ Trạch Khiêm khoác áo choàng, dáng thoáng gầy .

Cánh cửa mở, gió lạnh ùa , khẽ:

“Ngày mai đến.”

Hôm , phụ bộ hầu cũ từng theo Bạch gia nhiều năm.

Ông còn thêm cho vài vật dụng mới.

Dọn phòng, nhặt một cuốn sổ tay.

Mở , ngỡ ngàng nhận đó chính là nét chữ của .

Đêm xuống, khi còn ai, lặng lẽ mở xem.

Càng xem càng chán.

Đó là những gì khi còn bệnh, lúc đầu óc mơ màng, câu cú lộn xộn.

Ta bịa một vị Thẩm Tướng quân trong đầu, như ghi chép mấy đoạn tiểu thuyết.

Giống như ngủ dậy hẳn cầm bút ghi những mảnh vụn trong mơ.

Nha bưng , dặn:

“Vào kho tìm ít trang sức mang cho Thu Nguyệt.”

Lộ Trạch Khiêm thì cần lo, nhưng phận đại tẩu, thể tỏ chút lòng.

Nha mới tới ngơ ngác:

“Tiểu thư gửi đến ạ?”

À, , mới, chẳng Thu Nguyệt là ai.

Ta :

“Đưa đến phủ Tướng quân.”

“Nơi nào ạ? Phủ Tướng quân nào?”

Câu hỏi khựng . Trong gương, khuôn mặt dần hiện lên vẻ bàng hoàng.

nhỉ… Phủ Tướng quân nào?”

Em chồng , gả , nhưng gả cho ai?

Chẳng bao lâu, toát mồ hôi, tiểu nha hốt hoảng lấy khăn lau:

“Tiểu thư, chuyện gì to tát , nô tỳ lập tức cho dò hỏi!”

Ta dựa bàn, ánh mắt rơi xuống một chiếc trâm, cổ tay nhói buốt.

Cổ tay đá núi cứa, mà chính là dùng trâm tự cào.

Bọn họ đầu hầu hạ , sợ thất lễ, chẳng bao lâu tin:

“Tiểu thư, là phủ của Thẩm Tướng quân!”

Ta cau mày, lòng rối như tơ vò:

“Thẩm Tướng quân nào?”

“Cả kinh thành đều , thưa tiểu thư. Thẩm Tướng quân, Thẩm Kinh Mặc ạ.”

Một nỗi hoang mang tên tràn qua tim , gì đó sai.

 

Loading...