Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

GIÀNH LẠI CUỘC ĐỜI, MAY MẮN VỚ LUÔN ANH SẾP ĐẸP TRAI - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:27:37
Lượt xem: 259

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ta đang nói cái gì kỳ lạ vậy?

 

Sao tôi không hiểu?

 

Tông Ngự đối diện với đôi mắt bối rối của tôi, thở dài như thể nhượng bộ:

 

"Bố mẹ tôi rất ghét Lục Chi Chi, chưa bao giờ nói để tôi cưới cô ta."

 

"À... ồ."

 

Tôi biết mà.

 

Vừa nãy ở nhà, anh ta đã nói rồi mà.

 

"Ồ cái quỷ gì?"

 

Tông Dụ cằn nhằn, gõ nhẹ lên đầu tôi.

 

Tôi đau đến nhíu mày, một bàn tay rộng lớn đột nhiên ấn lên đầu tôi.

 

Ngay sau đó, anh nghiêng người tới, đặt một nụ hôn lên trán tôi.

 

Cả đầu óc tôi như tê liệt.

 

Chớp chớp mắt nhìn Tông Ngự ở khoảng cách gần, mặt bắt đầu đỏ bừng.

 

Tim đập thình thịch.

 

Tấn, tấn công bất ngờ!

 

Người này tấn công bất ngờ!

 

"Sếp, sếp..."

 

"Úc Tinh." Tông Ngự nhẹ nhàng gọi tôi, giọng dịu dàng chưa từng có.

 

"Hả?"

 

" Trên vì sao của em… có Hoàng Tử Bé."

 

"Sếp, nghĩa là gì vậy? Em không hiểu."

 

"Không sao, sau này sẽ hiểu."

 

Lại là sau này.

 

Người này thật là, nói chuyện lúc nào cũng nói một nửa.

 

Tông Ngự đưa tôi đi ăn thịt nướng, ăn khoảng hơn hai tiếng.

 

Khi anh ta đưa tôi về đến cửa nhà, đã gần 11 giờ.

 

Sau khi nói với anh ta một câu chúc ngủ ngon, tôi xuống xe ngay, không nói thêm câu nào.

 

Thực sự không thể nói thêm!

 

Chỉ riêng cái hôn trán bất ngờ kia thôi, cũng đủ làm tôi rối loạn tới giờ rồi!

 

Có thể giữ bình tĩnh đến khi xuống xe, đã rất khó rồi!

 

"Rốt cuộc anh ấy có ý gì nhỉ?"

 

Tôi vừa đi, vừa đỏ mặt, sờ sờ chỗ Tông Ngự đã hôn.

 

Nhịp tim càng rối loạn hơn.

 

"Úc Tinh."

 

Lục Chi Chi đứng trong sân, dường như đang đợi tôi.

 

Tôi lười để ý đến cô ta, cúi đầu chơi điện thoại, chuẩn bị vào nhà.

 

Lục Chi Chi vội mở miệng: "Cô lấy gì để tranh giành với tôi?"

 

Ồ, không đóng vai bạch liên hoa nữa à?

 

"Lục Chi Chi, tất cả những thứ này vốn là của tôi, cô không nên nói là tranh, mà nên nói là, trả lại."

 

Gương mặt Lục Chi Chi méo mó một chút, dưới ánh trăng, tôi thấy được trong mắt cô ta hiện rõ sự độc ác.

 

"Giành được bằng thực lực, tại sao tôi phải trả lại?"

 

"Úc Tinh, cứ đợi đấy mà xem, Tông Ngự, và cả nhà họ Lục, đều sẽ là của tôi, lúc mới sinh tôi còn thắng được cô, bây giờ cũng vậy!"

 

Tôi lặng lẽ nhìn cô ta: "Tuổi xuân tươi đẹp, không thấy uất ức à?"

 

Lục Chi Chi lập tức nắm chặt tay, trong mắt lóe lên một tia ghê tởm.

 

Nhưng ngay sau đó nhìn tôi, cười lạnh một tiếng:

 

"Cô đừng lừa tôi, tôi sẽ không nói gì cả, có bản lĩnh, cô cứ đi tìm bằng chứng đi."

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Úc Tinh, ngày dài còn ở phía trước, chúng ta cứ đợi xem!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gianh-lai-cuoc-doi-may-man-vo-luon-anh-sep-dep-trai/chuong-7.html.]

Lục Chi Chi quay vào nhà.

 

Tôi đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, thở ra một hơi.

 

Không.

 

Lục Chi Chi.

 

Chúng ta không có ngày dài phía trước.

 

Cô chỉ còn chưa đầy sáu ngày.

 

Tôi không cần tìm bằng chứng gì cả, tôi sẽ để các người tự cắn xé lẫn nhau.

 

 

"Úc Tinh! Dù cô không phải tốt nghiệp trường danh tiếng, nhưng ít nhất cũng đã đi học chứ?"

 

"Dữ liệu cơ bản thế này mà cũng sai?!"

 

Lục Chi Chi tức giận cầm bảng báo cáo tôi vừa nộp, đến trước vị trí làm việc của tôi, ném bảng báo cáo xuống bàn tôi.

 

Giọng đặc biệt to.

 

Cả khu vực văn phòng đều có thể nghe thấy.

 

Đây không phải lần đầu Lục Chi Chi gây khó dễ cho tôi.

 

Từ cái đêm vạch mặt nhau hôm đó, mấy ngày nay cô ta cứ hễ có chuyện là lại lôi tôi ra gây sự, mở miệng là chê tôi học vấn thấp, đầu óc ngu ngốc.

 

Đồng nghiệp trong công ty để nịnh bợ cô ta, cũng bắt đầu cô lập tôi, chèn ép tôi.

 

Lần này thấy cô ta lại đến, vài người đã tụ tập lại, cùng cô ta chỉ trích tôi.

 

"Úc Tinh, hai con mắt cô để làm gì vậy? Không biết dùng bàn phím à?"

 

"Nghe nói trước đây cô ta nghèo đến mức phải đi xin ăn, chắc thực sự chưa từng thấy bàn phím bao giờ."

 

"Được cái mặt xinh, tiếc là đầu óc không có, còn vô lễ nữa. Loại bình hoa di động như thế này chính là cặn bã xã hội, đáng lẽ nên biến đi từ lâu rồi."

 

Trong lúc nói chuyện, một nhóm người ùn ùn đi từ cửa vào.

 

Bố tôi đi đầu, nhíu mày không vui: "Ồn ào gì vậy? Không cần làm việc à?"

 

Các đồng nghiệp lần lượt im lặng, lẻn về vị trí của mình.

 

Lục Chi Chi thì giữ vẻ mặt hiểu biết, đi đến gật đầu với những người này:

 

"Xin lỗi các cổ đông, người bên dưới không hiểu chuyện, gây ra chút phiền toái, tôi đã xử lý rồi. Mời các vị vào phòng họp ạ."

 

"Đại hội cổ đông sắp bắt đầu rồi."

 

"Đây không phải là Úc Tinh sao?" Có người trong số cổ đông nhận ra tôi, rất ngạc nhiên.

 

Tôi "ừm" một tiếng, thậm chí không ngẩng đầu lên, chăm chú gõ bàn phím làm việc.

 

Thái độ này, quả thực là không lịch sự lắm.

 

Bố tôi lập tức sa sầm mặt: "Úc Tinh! Người lớn nói chuyện với con, mà con lại có thái độ như vậy à?"

 

"Ừ, đúng là thái độ đó đấy. Lục Chi Chi cố ý chọn đúng thời điểm này để kiếm chuyện, chẳng phải muốn cho các người thấy tôi tệ cỡ nào sao? Vậy thì tôi chiều cô ta."

 

Hôm nay là đại hội cổ đông thường niên của công ty, tất cả lãnh đạo đều có mặt.

 

Mẹ tôi và anh trai tôi cũng ở đó.

 

Khi Lục Chi Chi vừa đến gây sự, tôi đã biết ý cô ta là gì.

 

"Bố, bố đừng giận, Úc Tinh từ nhỏ đã sống lang bạt, chưa từng được giáo dục đàng hoàng, tính khí thất thường cũng là bình thường thôi."

 

Thật là một đóa bạch liên hoa ngoan ngoãn rộng lượng.

 

Các cổ đông nhìn cô ta, rồi lại nhìn tôi, lần lượt lắc đầu thở dài.

 

"Haiz, Chi Chi à, vẫn là cháu hiểu chuyện hơn."

 

"Mặc dù Úc Tinh đáng thương, nhưng... haiz, sao lại có thể vô dụng như vậy chứ."

 

Tiếng bàn tán và khinh miệt nổi lên khắp nơi.

 

Mẹ tôi và anh trai sắc mặt không tốt, nhưng không ai lên tiếng.

 

Tôi thì không sao.

 

Từng ấy năm sống ngoài xã hội, tôi đã thấy đủ lòng người, chuyện thế này chẳng đáng gì.

 

"Xong rồi!"

 

Tôi nhấn nút lưu file tài liệu cuối cùng.

 

Thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau đó, tôi đột ngột đập mạnh tay xuống bàn, đứng phắt dậy.

 

Nhẫn nhịn những ngày này, cuối cùng cũng đến lúc thanh toán!

Loading...