Thẩm lang xong, hề như tưởng tượng sẽ hạ lệnh cho điều tra kỹ càng, ngược hất tay áo, giận dữ : "Hạ Lương, nàng chỉ là một Chiêu dung, tư cách gì mà lạm quyền phái điều tra nhất phẩm phi tần? Còn vu oan giá họa!"
Đối mặt với cơn thịnh nộ ập đến của , nhất thời , định mở miệng giải thích, từng chữ từng chữ : "Lương Chiêu dung lạm quyền, vu oan giá họa cho phi tần, phế truất nô tì, đày lãnh cung."
Mái hiên đổ nát chằng chịt lỗ thủng, ngửa tấm chiếu, ngây ánh trăng xuyên qua mái nhà. Toàn bộ sự việc xảy quá nhanh chóng, gần như kịp phản ứng, liền đánh cho trở tay kịp.
Nếu sai ở , nghĩ lẽ là hai điểm. Thứ nhất, quên mất Thẩm Quân Triệt là hoàng đế, cho phép triều hậu cung bất cứ chuyện gì ngoài tầm kiểm soát của ; thứ hai, sự dịu dàng của những ngày qua khiến lầm tưởng bản gì đó khác biệt với những khác, lượng sức mà yêu nên yêu nhất.
Vẫn còn nhớ khi thánh chỉ nhập cung ban xuống phủ họ Hạ, di nương ôm lâu. Người run rẩy ôm lấy vai , ngừng lặp : "Lương nhi, sự đến nước , nương chỉ mong con nhớ kỹ, đừng bao giờ xem Hoàng thượng là phu quân. Ngài chỉ của riêng con, thể tính kế, thể lấy lòng, nhưng tuyệt đối động tâm. Nam nhân đời đều giống , ôn nhu và lời ngon tiếng ngọt đều là giả dối."
Ta nghĩ ban đầu , nhưng là từ khi nào, càng ngày càng ngu ngốc, càng ngày càng hồ đồ? Tư tàng ngũ thạch tán, đây là cơ hội bao, thể giả vờ như , mặc kệ nàng tiếp tục sa lầy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ha-luong/9.html.]
Đợi đến khi thời cơ chín muồi, chỉ cần khéo léo một chút là thể khiến nàng mất mặt Thẩm lang, thậm chí mặt trong cung. Đến lúc đó tự nhiên sẽ điều tra, xử tội, thể bảo bản , thể hạ bệ Hiền phi...
Bỗng một trận gió lạnh thổi qua, ôm chặt lấy hai tay. Trước khi đưa đến lãnh cung, Trịnh công công sai lột bỏ xiêm y của , chỉ khoác một lớp áo ngủ mỏng manh, gió thổi qua, lập tức run lên bần bật.
Dần dần cảm thấy mơ màng, bèn cuộn tròn vùi trong cỏ khô, định ngủ một chút. Có lẽ ngủ sẽ còn lạnh nữa, cũng sẽ còn đau lòng và hối hận nữa.
Không qua bao lâu, cảm thấy nóng ran khó chịu, gắng gượng dậy nhưng như thế nào cũng mở mắt , bên tai mơ hồ thấy giọng của Thẩm lang: "Lương nhi, Lương nhi—"
Tim bỗng nhiên đau đớn kìm nén , lẩm bẩm như mê: " , sai , là Hoàng thượng, nên động tâm, xin hãy tha cho ... tha cho , nhớ di nương, về nhà..."
"Nhà? Nàng nghĩ nếu Hạ gia thấy nàng phế truất khỏi cung, sẽ dung thứ cho nàng ? Di nương của nàng và những ngày tháng của nàng sẽ sống ?"
Là ai? Ai đang ? Ta chút tức giận : "Ta thể mang theo di nương rời , chân trời góc bể cũng . Di nương đúng, nam nhân đời đều giống , mà ngu ngốc tin tưởng nên tin nhất... Là sai ..."