Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hai Chiếc Chuông Nhỏ - 7

Cập nhật lúc: 2025-06-21 05:56:16
Lượt xem: 251

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

12.

Tôi theo dòng nước lênh đênh trôi dạt, mơ hồ chìm nổi, trôi xuôi theo hạ lưu.

Hình như bên cạnh có bọt nước b.ắ.n lên, cảm giác như có ai đó đang kéo tôi, lờ mờ tôi còn thấy một cái bóng nhỏ xíu, cố gắng với tay bắt lấy tôi.

Là ma nước sao?

Tôi thấy hơi sợ.

Nhưng… tôi chẳng còn quan tâm nữa.

Dù sao thì cũng không ai thích tôi.

Bà nội không thích.

Bố tôi không thích.

Mẹ tôi cũng không thích.

Ngay cả Linh Linh… cũng không thích tôi.

Tất cả đều lừa dối tôi.

Tất cả đều muốn tôi bị đánh.

Tất cả đều muốn tôi chếc.

Vậy thì để ma nước bắt tôi đi cũng được.

Đột nhiên, toàn thân tôi chấn động, một cơn đau âm ỉ từ đỉnh đầu lan xuống, khiến tôi tỉnh táo đôi chút.

Tôi không hiểu tại sao, rõ ràng đang trôi giữa dòng, mà lại mắc kẹt ở chỗ cửa xả nước bằng đá ven bờ.

Tôi ho sặc sụa, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay nhỏ trắng bệch, thò lên khỏi mặt nước, như muốn kéo tôi trở lại.

Tôi theo bản năng muốn tránh, nhưng cơ thể lại tự hành động, tôi vươn tay ra, nắm lấy bàn tay kia, muốn kéo người đó lên khỏi mặt nước.

Nhưng tôi kiệt sức rồi.

Bàn tay kia cũng lạnh lẽo yếu ớt.

Chỉ trong chưa đầy một giây, tay ấy vuột khỏi tay tôi, lặng lẽ chìm xuống, biến mất, không để lại dấu vết gì.

Khoảnh khắc ấy, tim tôi đau như bị xé toạc, như thể vừa đánh mất một điều quý giá nhất đời.

Tôi gượng bò lên cửa nước, nằm ngửa trên mặt đá thật lâu, nghĩ mãi cũng không ra, rốt cuộc là mình đã đánh mất điều gì?

Trời sắp sáng rồi.

Tôi gượng ngồi dậy, lần theo con đường quen thuộc đi lên núi.

Tôi không muốn sống trong sông nữa.

Nước sông sẽ cuốn tôi đến một nơi xa lạ.

Tôi muốn sống trên núi, trong ngôi nhà của riêng mình, trong cái hốc đất nhỏ bé kia.

Nơi đó không ai lừa tôi, không ai đánh tôi, không ai ghét bỏ tôi.

Tôi ở lại trong hốc đất hai ngày.

Mẹ tìm thấy tôi.

Bà ôm chặt tôi, khóc nức nở, và nói với tôi hai điều:

Linh Linh đã chếc đuối.

Từ nay con sẽ là Linh Linh.

Tôi chôn chiếc chuông của Linh Linh trong hốc đất, rồi theo mẹ xuống núi.

Đúng vậy. Giờ tôi là Linh Linh rồi.

Linh Linh chắc chắn là rất nhút nhát, nên tôi không bao giờ lên núi nữa.

Linh Linh chắc chắn rất ngoan ngoãn, nên tôi không nghịch ngợm nữa.

Linh Linh luôn là một người chị tốt, nên tôi sẽ chăm sóc Trường Thọ thật chu đáo.

Những thứ bướng bỉnh, cố chấp, nghịch ngợm đó… đều là của Đang Đang.

Không liên quan gì đến tôi – Linh Linh cả.

Tôi chính là Linh Linh, không phải Đang Đang.

Nhưng…

Hạt Dẻ Rang Đường

Rốt cuộc tôi vẫn là Đang Đang, không phải Linh Linh.

Linh Linh còn sống không cần phải báo thù cho Linh Linh đã chếc, nhưng Đang Đang còn sống thì phải báo thù cho chính mình!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/hai-chiec-chuong-nho/7.html.]

Cảm giác nghẹt thở quen thuộc lại kéo đến.

Giọng của bà nội vang lên, xa xăm lạ thường, giống như vọng tới từ một thế giới khác:

“Năm năm trước, mày khắc chếc chị mày, lấy mạng nó đổi lấy mạng mày. Năm năm sau, mày lại lợi dụng Trường Thọ, suýt chút nữa hại chếc nó, lại còn muốn g.i.ế.c tao, báo thù thay cho con tiện nhân đó.”

“Mày đúng là sao chổi, lần này tao sẽ nhìn thấy mày chếc, tận mắt nhìn mày bị trấn đến hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Tôi cuối cùng cũng hiểu rồi.

Hiểu mọi chuyện.

Chỉ tiếc… hiểu ra thì đã quá muộn.

Ý thức của tôi bắt đầu mờ dần.

Lần này… sẽ không còn Linh Linh nào đến cứu tôi nữa.

Tiếng chuông trong vắt vang lên khe khẽ, Linh Linh… là chị đến đón em sao?

Bỗng — xoạt một tiếng nước vang lên, bà nội xách tôi lên khỏi mặt sông.

Bên tảng đá ven bờ, một bóng dáng nhỏ bé đứng thẳng lặng.

Một tay cầm chiếc chuông, tay kia siết chặt thành nắm đấm, trừng mắt giận dữ nhìn bà nội.

“Dám bắt nạt chị tôi hả? Đánh chếc bà luôn!”

13.

Rằm tháng Bảy, tôi ôm Trường Thọ đốt vàng mã.

Chuyện cúng tổ tiên giờ không làm được nữa, vì bà nội và bố tôi đã bị bắt đi.

Mẹ nói cả đời này tôi sẽ không bao giờ gặp lại bà nội nữa, còn bố tôi thì mấy năm nữa có thể sẽ về.

Trong nhà giờ chỉ còn lại ba người: mẹ, tôi, và Trường Thọ.

Lễ cúng tổ tiên phải do con trai làm, mà Trường Thọ mới năm tuổi, rõ ràng không gánh nổi trọng trách này, nên mẹ bảo chúng tôi lên núi đốt vàng mã, coi như tỏ lòng hiếu kính.

Tôi quỳ dưới tảng đá to ở lưng chừng núi, lặng lẽ nhìn nấm mộ nhỏ trước mặt.

Không xa bên cạnh chính là cái hang nhỏ mà tôi và Linh Linh từng chơi đùa ngày xưa.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc, Linh Linh lại được chôn gần nhà như thế.

Là mẹ đã chôn Linh Linh.

Mẹ lần theo dòng sông tìm suốt hai ngày, từng tấc đất một, cuối cùng đến khúc quanh nhỏ cách nhà hơn 20 dặm, tìm được Linh Linh.

Mẹ cõng Linh Linh về nhà lúc đêm xuống, chôn cạnh tảng đá lớn nơi chúng tôi hay chơi.

Rồi mẹ phát hiện tôi đang trốn trong cái hang nhỏ bên cạnh.

Mẹ không nói cho ai biết Linh Linh chôn ở đâu, thậm chí không nói với cả tôi.

Mẹ chỉ ôm tôi mà khóc, nói rằng Linh Linh đã mất, từ nay về sau tôi chính là Linh Linh, ra ngoài phải nói là Đang Đang đã chếc, tuyệt đối không để ai nhận ra.

Mẹ không lên núi với tôi, vì theo tục lệ, bố mẹ không thể đến mộ con mình, nếu không sẽ làm vong linh không yên nghỉ.

Hôm nay Trường Thọ hiếm hoi được yên ổn, nó bắt chước tôi quỳ dưới đất, rất nghiêm túc mà ném từng tờ tiền âm phủ vào đống lửa.

Tôi xoa đầu thằng bé:

“Trường Thọ, hôm đó sao em lại ra bờ sông vậy?”

“Là chị áo trắng bảo em đó. Chị ấy nói bà nội đang bắt nạt chị ở bờ sông. Hừ, dám bắt nạt chị, em đánh chếc bà ta luôn!”

Trường Thọ ngẩng đầu, nói đầy kiêu ngạo, kèm theo một câu trả lời mà tôi đã đoán được từ trước.

Tôi nghèn nghẹn, mắt đỏ hoe, chỉ vào nấm đất nhỏ trước mặt:

“Chị áo trắng đang ngủ ở đây nè. Chị ấy tên…”

“Em biết! Em biết rồi!” Trường Thọ ngắt lời tôi.

“Chị áo trắng tên là Linh Linh, còn chị là Đang Đang. Hai chị gộp lại, gọi là Linh Đang, chính là cái này nè!”

Tiếng chuông trong vắt vang lên, Trường Thọ vui vẻ lắc chiếc chuông trong tay.

Tôi cũng mỉm cười, lấy ra chiếc chuông thuộc về tôi.

Tôi và Trường Thọ, mỗi người một chiếc chuông.

Chuông của tôi rất bóng, tiếng trong vắt.

Chuông của nó thì không mượt như thế, trên thân còn dính vài đốm xanh xanh của rỉ đồng, nhưng tiếng vẫn trong trẻo như cũ.

Tiếng chuông vang vọng cả lưng núi, tựa như hồi rất lâu rất lâu trước kia… khi tất cả còn chưa bắt đầu.

___Hết___

Loading...