Hàn Sương - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-09-18 09:06:55
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh Sương trở về Thính Hỏa Các, khẽ đẩy cửa, bước phòng Hàn Vũ.

Ánh nắng chiều hắt qua cửa sổ, bóng nàng vươn dài sàn gỗ. Trước mắt nàng, đang say sưa cắt giấy chữ hỉ, nét mặt vui mừng như trẻ con.

Thấy nàng, ánh mắt trở nên sáng rỡ: "Thanh Thanh, mai là lễ đính hôn của trưởng . Cuối cùng Thương Châu tỷ và cũng thể bên ... Ta tặng quà gì mới ..."

Thanh Sương cắn môi, đành lòng, nhưng vẫn quyết định với :

"Hàn Vũ... thấy một phong thư đề tên Triệu Phong ở Thạch gia trang. Chàng ?"

 

Nụ môi tắt ngấm.

Hàn Vũ dằn , lắc đầu.

Nàng nén cảm giác tội trong lòng, cúi đầu xuống dám thẳng mắt :

"Nói rằng... Thính Hỏa Các quy phục, tránh theo vết xe đổ của phụ mẫu năm xưa."

Hàn Vũ c.h.ế.t lặng.

 

Trong lòng lập tức dấy lên một luồng nghi ngờ. Năm xưa, phụ mẫu cùng mất trong một đợt kẻ thù vây công. Từ đó Thính Hỏa Các trở nên sa sút, mãi cho tới khi trưởng lên nắm quyền. Lẽ nào...

 

Ánh mắt lập lòe, tay nắm c.h.ặ.t cây kéo bên cạnh. Phần lý trí bảo hỏi thẳng Triệu Phong, phần khác bảo kiên nhẫn. Hắn trưởng luôn cẩn trọng, mỗi hành động đều lý do.

"Nàng... tạm thời giữ kín giúp ." Hàn Vũ thở dài, "mai là lễ đính hôn của trưởng. Hỏi lúc ... thích hợp."

 

Thanh Sương gật đầu. Nàng thôi, tự nhủ Hàn Vũ cần : kẻ cũng nhắc tới chuyện Phó Tam gia, nghĩa phụ của nàng, truy sát năm đó.

Lễ đính hôn linh đình xua tan bớt khí u ám nhiều ngày qua trong Thính Hỏa Các.

Đêm , tiếng nhạc vui vẫn còn vẳng từ đại sảnh.

Trong tiệc đính hôn của Triệu Phong, Thương Châu tỷ tỷ mỉm chuốc từng chén rượu cho Thanh Sương, đến lúc nàng má đỏ hây hây, đôi mắt mơ màng như phủ sương, mới để nàng trở về nghỉ.

Trên đường trở về viện tử, bước chân nàng lảo đảo ngang qua một đình nhỏ, bốn phía ngập trong hoa lê trắng muốt.

Gió nhẹ khẽ thổi, từng cánh hoa rơi xuống vai áo, như tuyết đầu xuân.

Thanh Sương ngẩng đầu, ánh mắt sáng rỡ lên trong men rượu, đôi môi cong cong, dùng mực, vẽ một bức “Ỷ Lê Đồ” lên mặt bàn đá.

Nét vẽ mềm mại uyển chuyển, từng cành hoa hiện sống động như thật.

vẽ xong, men rượu dồn lên, nàng khẽ dụi mắt, tựa cột gỗ mà , làn tóc buông xuống, che nửa gương mặt còn đang vương màu cơn say.

 

Hàn Vũ thấy nàng trong tiệc, bèn ngoài tìm, bắt gặp cảnh thì sững .

Dưới ánh đèn lồng lờ mờ, gương mặt nàng ửng hồng, da thịt trắng hơn cả hoa lê xung quanh, tựa như lê hoa tiên tử lạc xuống nhân gian.

 

Hắn kìm , từng bước tiến gần, hai tay chống lan can, giam hình nàng trong nhỏ bé.

Nhìn nàng say ngủ, mỉm khẽ, bất chợt lo lắng:

“Thanh Sương… nàng uống say... vì đại ca đính hôn ? Trong mắt nàng chẳng lẽ chỉ trưởng… còn thì ?”

Hắn cúi xuống, đôi môi chỉ cách gương mặt nàng một tấc, thầm nghĩ làn môi nàng còn mềm mại hơn cả hoa lê. Nếu chạm thử...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/han-suong/chuong-16.html.]

 

lúc , Thanh Sương khẽ mở mắt. Đôi đồng tử trong veo long lanh men rượu khiến Hàn Vũ sững , mặt đỏ bừng, cuống quýt :

“Ta… chỉ hôn vị hôn thê của . Thiên kinh địa nghĩa… ?”

 

Thanh Sương mơ màng , khóe môi cong cong, đáp một tiếng “Ừm” thật nhẹ. Rồi nàng bất ngờ vòng tay qua cổ , chủ động hôn lên môi.

 

Ban đầu nụ hôn chỉ khẽ chạm, mềm mại như cánh hoa, khiến Hàn Vũ c.h.ế.t lặng.

chỉ một thoáng, men rượu khiến nàng càng thêm nhiệt tình, môi lưỡi quấn quýt, thở dồn dập.

Hàn Vũ như mất hồn, để mặc bản cuốn theo, trái tim nổ tung trong lồng ngực.

Đến khi Thanh Sương buông , thở hổn hển, mắt tối sẫm vì xúc động.

 

nàng nghiêng đầu, khép mắt ngủ say, đôi mi khẽ run như cánh bướm.

 

Hàn Vũ cúi , trong lòng chua chát ngọt ngào, chẳng phân rõ là tư vị gì.

Hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, ôm nàng lòng, để nàng dựa đầu vai .

Cánh hoa lê theo gió rơi xuống, phủ lên mái tóc nàng.

 

Hắn bước thật khẽ, đưa nàng trở về viện tử, tựa như đang ôm cả một giấc mộng mỏng manh trong tay.

...

Tu viện nhà họ Trương tĩnh lặng trong màn đêm, chỉ thấy tiếng gió lùa qua mái ngói cũ và tiếng mõ tụng xa xăm.

Thanh Sương cùng vị thất của Triệu Phong khoác áo choàng xám, bước từng bước nhẹ như mèo.

Nhờ tài năng cải trang và tấm mặt nạ da do chính tay nàng tạo, hai hòa lẫn hàng ngũ nữ hầu trong viện, khiến ai sinh nghi.

 

Họ ở đó vài tháng, mới phát hiện trong hậu viện một gian kho khóa chặt, lính gác lặng lẽ canh giữ.

Khi cánh cửa kho mở trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh sáng từ bên trong hắt , lộ từng thùng gỗ lớn chất chồng.

Thanh Sương thoáng thấy vách gỗ khắc một đồ án kì lạ – những đường xoắn uốn cong tạo thành hình một loại ấn chương xa lạ.

Chưa kịp kỹ thì tiếng bước chân áp sát.

Hai nàng suýt phát hiện, may mắn kịp nương bóng tối, men theo tường viện rút lui ngoài.

thể thám thính trọn vẹn, trong đầu Thanh Sương hình ảnh đồ án khắc sâu đến mức nàng chỉ cần về tới Thính Hỏa Các là thể vẽ .

 

Triệu Phong thấy bản vẽ, sắc mặt liền biến đổi, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc:

“Đây… chính là dấu hiệu của Khái vương. Thì nhúng tay.”

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Thanh Sương cứng , bàn tay khẽ run lên.

Nàng cũng nhận đồ án chính là thứ từng thêu vạt áo những đến tìm nghĩa phụ nàng năm xưa.

Ngay đó, nghĩa phụ đột ngột đổ bệnh, đưa nàng chạy trốn suốt dọc đường… Ký ức giờ ùa về, như một nhát d.a.o trong tim nàng.

Loading...