Hàn Sương - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-09-18 16:20:53
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng lao tới, nhanh chóng c.h.é.m đứt xiềng xích, dìu lảo đảo một gian phòng nhỏ. Trên bàn chuẩn sẵn đạo cụ hóa trang, nàng cẩn thận bôi thuốc che vết thương, y phục cho thành dáng vẻ một tên gia nhân.

"Ta cải trang điều tra phủ Khái vương, ngờ bắt gặp chúng giam giữ ." Nàng khẽ kéo vạt áo . "Xin , tới muộn, những thứ chuẩn lâu quá... Để chịu khổ ."

Hai khoác vai , giả kẻ say rượu loạng choạng bước ngoài.

 

Trên đường, tiếng quát tháo vang lên phía , toán phát hiện, đuổi theo. Thanh Sương xoay , ngón tay búng ám khí lạnh lóe sáng, hai tên ngã xuống gục tại chỗ.

Một kẻ áp sát, nàng rút chủy thủ, động tác dứt khoát cắt ngang cổ , m.á.u b.ắ.n nóng rực.

Hai vội nhảy lên cỗ xe ngựa chờ sẵn. Phu xe – một thuộc hạ trung thành của Thính Hỏa Các – quất roi cho ngựa lao vút .

 

Trong xe, Hàn Vũ dựa lưng vách, thở nặng nhọc.

Thanh Sương cúi xuống kéo vạt áo lộ vết thương, tàn khốc đến mức tim nàng cũng hẫng một nhịp. Nàng nhẹ tay thoa thuốc và băng bó cho .

 

Hàn Vũ ho lên một tiếng, vẫn còn đang choáng váng vì mất máu. Hắn dõi mắt ngắm lọn tóc rủ lòa xòa của nàng tới si mê, bất chợt khẽ:

"Nàng… lúc nào cũng bất ngờ. Quyết liệt, điên cuồng… còn giống một kẻ điên nhỏ hơn cả ."

 

Hắn kiềm chế nữa, bỗng vươn tay kéo nàng ngã xuống.

Thanh Sương kịp phản ứng ôm siết, đôi môi nóng bỏng đè xuống mạnh mẽ, mang theo cả khát vọng lẫn đau đớn.

"Giờ thì đây…" – khàn giọng, trán áp sát trán nàng – "Ta sẽ để nàng rời khỏi nữa ."

Nụ hôn quá sức cuồng nhiệt, Thanh Sương thở dốc. Nàng vươn ngón tay cào nhẹ gáy , môi cong lên trêu chọc:

"Chưa . Nếu đối xử tệ với sẽ cải trang mà bỏ thôi."

Nói nàng nghiến cắn môi , khiến bật lên một tiếng rên trầm khàn.

Hàn Vũ bật khẽ, ánh mắt đỏ rực:

"Vô ích thôi… chắc chắn sẽ nhận nàng mà."

Lời dứt, cúi xuống hôn sâu hơn, như nuốt lấy từng thở của nàng.

Phu xe đưa nàng và về một sơn trang nhỏ ẩn sâu trong núi. Nơi tĩnh mịch, chỉ gió thổi qua tán thông và tiếng suối róc rách.

Lúc , trong ánh lửa leo lét, mới thấy nàng cũng đầy vết máu.

"Không gì... chỉ là gia nhân khó tránh khỏi phạt. Nên thương... một chút." Nàng mặt .

Hàn Vũ bế đặt nàng xuống giường, run tay cởi bỏ lớp áo dính máu. Dưới ánh đèn leo lét, từng vết m.á.u đỏ thẫm, từng mảng bầm tím trải khắp làn da trắng ngần.

Một cơn phẫn nộ dữ dội dâng trào, khiến nghiến răng, ngón tay run bần bật như nghiền nát kẻ thủ ác.

ánh mắt dịu , đó là xót xa.

Từng động tác thật tỉ mỉ, lau sạch vết máu, bôi thuốc, băng bó cho nàng. Đôi bàn tay vốn quen với gươm đao, nay chạm da thịt nàng mà run rẩy, đau lòng, nâng niu.

Sáng hôm , Thanh Sương khẽ động mí mắt, mùi thuốc nhè nhẹ lan trong khí.

Nàng thấy Hàn Vũ đang bên cạnh, đôi mắt thâm quầng, dáng vẻ mệt mỏi. Bản cũng chịu tra tấn, nhưng yên tâm thấy nàng thương.

 

Gặp ánh của nàng, cúi đầu, khẽ :

“Xin … nơi lớn, kẻ hầu hạ như Thính Hỏa Các. Để nàng chịu ủy khuất .”

Thanh Sương bật : “Chàng thể nào… chuyện đúng trọng tâm một chút ?”

 

Khi thương thế của cả hai dần giảm nhẹ, kéo một án thư đặt ngay cửa, nơi khu vườn trồng lê trắng.

Hoa nở, cành khẳng khiu trong gió, nhưng bàn bày sẵn họa cụ, giấy tuyên, nghiên mực còn ấm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/han-suong/chuong-20.html.]

Thanh Sương , trong mắt lóe lên chút ngạc nhiên, trong lòng mềm nhũn như suối tan băng.

 

Giọng nàng sáng lên trong êm đềm:

“Từ nhỏ… luôn khắp nơi, vẽ một bức Bách Hoa đồ, giờ vẽ thêm cả Bách Thảo đồ.”

Trong khắc , gió lay cành lê, vài giọt sương long lanh rơi xuống, giống như lời đáp dịu dàng từ trời đất.

Hàn Vũ vụng về ôm nàng thì thầm: "Đợi cùng nàng."

Đêm , ngọn đèn dầu trong phòng chỉ còn một quầng sáng mờ ấm áp.

Hàn Vũ thuốc cho nàng, ngón tay mang theo chút lạnh băng khẽ chạm xương quai xanh.

“Da thịt nàng lẽ hồi phục như …” – khẽ thì thầm, bất giác ngừng , nhận lời chút thất thố.

Khuôn mặt đỏ bừng, tay luống cuống kéo vạt áo cho nàng.

Thanh Sương ngẩng đầu , má cũng ửng hồng, trái tim đập dồn dập. Nàng cắn nhẹ môi, khẽ hỏi:

“Chàng… khó chịu ?”

 

Câu hỏi bất ngờ khiến sững sờ, thở thoáng khựng . Giữa lặng, nàng vươn , tà áo mỏng trượt khỏi vai, hai cánh tay vòng lên cổ .

Hàn Vũ run lên như một ngọn lửa châm ngòi.

 

Đôi mắt tối , giọng khàn khàn, trầm xuống:

“Ta… kiềm chế lắm , Thanh Thanh...”

Ánh lửa hắt lên khóe môi nàng đang mỉm khẽ khàng, khiến lý trí cuối cùng cũng rạn nứt.

 

Hắn siết chặt vòng tay, cúi xuống phủ một nụ hôn dồn dập và nóng bỏng.

Không khí như bùng cháy, lửa đèn lay động, bóng hai hòa quyện với trong ánh sáng chập chờn.

Áo mỏng trượt xuống, làn da nàng trắng nõn mịn màng, dù vẫn còn vài vết bầm và xước, khiến mắt càng tối .

Ngón tay Hàn Vũ siết chặt lấy lưng nàng, từng nhịp hô hấp rối loạn xen lẫn trong bóng đêm.

 

Thanh Sương bất chợt khẽ cắn vai , để một vết đỏ mờ làn da cứng rắn.

Một tiếng rên khàn bật từ cổ họng , nửa như đau, nửa như sung sướng, càng thổi bùng lên ngọn lửa đang giam cầm. Hắn vùi mặt mái tóc thơm mềm, giọng thì thầm run rẩy:

“Thanh Sương… Nhiều lúc cũng hiểu... Tính khí nàng cứng rắn như thép, mà thể mềm mại tới ...”

 

Nàng bất chợt thấy thẹn thùng, vùi mặt vai , Hàn Vũ khẽ , cảm thấy nàng là cô nương đáng yêu nhất thế gian.

Dù rằng khi nàng vung dao, thì thật sự hề liên quan gì tới hai tiếng đáng yêu.

 

Hàn Vũ vốn là kẻ luôn vội vàng mạnh mẽ, nhưng lúc , động tác của dịu dàng, dồn nén đến mức Thanh Sương thấy như nóng lên, bao phủ trong một làn nước ấm áp.

"Hàn Vũ..."

"Thanh Thanh, gọi Nhị lang ?", Hắn cướp lấy bờ môi nàng, cắn nhẹ đến lúc đỏ ửng.

 

Nhị Lang của riêng nàng, dù là Đại Các chủ, nhưng vẫn là một, là duy nhất trong lòng nàng.

"Được ?"

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

 

"Ừm... Nhị Lang..." Giọng nàng mềm mại, chẳng còn chút băng giá ngày thường.

 

Loading...