Hoa Dành Dành Màu Cam - 5

Cập nhật lúc: 2025-09-13 14:38:01
Lượt xem: 311

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ban ngày theo Tần Thù đến xưởng vẽ, buổi tối theo về nhà.

Lệ Cảnh vẫn gọi cho .

Anh công tác hai tuần , vẫn đến tìm ?

Có khi nào thấy phiền phức, nên sẽ về nữa ?

Đêm đó, nhớ đến ngủ , lấy đồng hồ điện thoại gọi cho .

Anh ghét gọi, nhưng thật sự chẳng còn cách nào khác.

Đầu bên , giọng Lệ Cảnh hạ thấp, đầy khó chịu:

“Tưởng Tranh Chi, ai cho cô gọi cho ?! Tốt nhất là chuyện quan trọng, nếu thì…”

Tim đập thình thịch, hốc mắt đỏ hoe:

“Lệ Cảnh, hai tuần , vẫn về. Anh… còn cần em ?”

Nói đến cuối, giọng càng lúc càng nhỏ, còn mang theo tiếng nghẹn ngào.

Lệ Cảnh im lặng một lúc, đó giọng dịu xuống nhiều:

xong việc bên , còn vài ngày nữa mới về. Cô ngoan ngoãn ở nhà chờ , lời bảo mẫu, đừng chạy lung tung.”

đang chăm chú lắng , thì trong ống vang lên một giọng nữ nũng nịu:

“Lệ thiếu, em tắm xong , còn qua?”

bỗng thấy buồn bã:

“Lệ Cảnh, bạn mới ? Các … cũng sẽ hôn để tăng tình bạn chứ?”

, là bạn mới. Tưởng Tranh Chi, còn bận, đợi về tiếp.”

Nói xong, Lệ Cảnh vội vàng cúp máy.

càng thể nào ngủ .

Lệ Cảnh thật lợi hại!

chỉ duy nhất một bạn là Tần Thù, còn thì nhiều nhiều bạn.

Nghĩ đến bạn duy nhất của , lo lắng, lỡ một ngày nào đó Tần Thù bạn với nữa thì ?

Không , tình bạn của chúng cần tăng cường thêm mới .

10.

Khi đẩy cửa phòng ngủ của Tần Thù , đang tựa đầu giường sách.

Anh mặc bộ đồ ngủ lụa màu đen, cúc áo n.g.ự.c buông lơi hai chiếc, để lộ nửa xương quai xanh trắng mịn, nửa còn ẩn trong bóng tối nơi cổ áo, lười biếng mà phong lưu.

chợt nhớ đến câu thơ dạy ban ngày: Sắc xuân tràn ngập vườn, chẳng cách nào giấu kín…

Câu là gì nhỉ, quên mất .

Lệ Cảnh từng với , Tần Thù vốn kiêu ngạo, lạnh nhạt, tính tình khó gần.

Anh còn :

mà, Tần Thù đúng là bản lĩnh. Học viện Mỹ thuật Florence mỗi năm chỉ tuyển ít trong nước, năm đó đỗ hạng nhất.”

Tần Thù tháo kính đặt sang một bên, khiến đường nét càng thêm sâu sắc.

trong đáy mắt ánh lên một tia ôn nhu khó nhận thấy.

“Tiểu Tranh Chi, muộn thế em ngủ?” hỏi.

“Em ngủ .”

mặc bộ đồ ngủ in hình dâu tây mua cho, rụt rè bước đến gần, ngượng ngùng :

“Thầy Tần, bạn với em khiến thầy mất mặt ? Dù gì thầy cũng tài giỏi như .”

“Sao thế ?” trong mắt đen thẳm của thoáng hiện ý nhạt.

“Có khi nào… một ngày nào đó thầy bạn với em nữa ?”

“Em đang gì thế?”

“Em luôn kìm mà lo sợ. Cho nên, chúng vẫn nên tăng thêm tình bạn , thầy Tần.”

“Tăng thêm bằng cách— ưm—”

Lời Tần Thù nghẹn trong cổ.

Môi áp chặt lên môi .

Sắc mặt kinh ngạc, cả lưng đều cứng đờ.

vỗ nhẹ lên tấm lưng rộng của , thì thầm dỗ dành:

“Thầy Tần, thả lỏng , lớn bạn chẳng đều thế ?”

Môi thoạt vẻ mỏng, nhưng hôn mềm mại đàn hồi, như kẹo dẻo.

cắn buông, cắn buông.

Thảo nào Lệ Cảnh thích kết bạn, thì hôn môi thú vị thế !

Khi còn tiếp tục, cánh tay rắn chắc của Tần Thù ngăn .

“Tranh Chi, mau dừng !”

Giọng từng lạnh lẽo đến thế, như phủ sương băng.

gương mặt đỏ lên, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, thở rối loạn.

Đang lúc vui vẻ, nghiêm khắc đẩy , lập tức ấm ức đến rơi nước mắt.

“Trước đừng .”

Hạt Dẻ Rang Đường

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/hoa-danh-danh-mau-cam/5.html.]

Tần Thù bực bội xoa trán:

“Nói cho thầy , ai dạy em ‘tăng thêm tình bạn’ như thế ?”

“Em tự học đấy!”

“Em học sai , thế đúng.”

“Thầy thích hôn em đúng ?” đỏ mắt hỏi.

“Không chuyện thích , mà là—”

“Nói cho cùng, thầy cũng xem thường em, bạn với em.”

òa dữ dội hơn.

“Thầy cũng giống bọn họ, đều thấy em là kẻ ngốc, kết bạn với em thì mất mặt.”

“Không .” Tần Thù thoáng lúng túng “Thầy sẵn lòng bạn với em, nhưng chúng thể hôn môi.”

“Không hôn môi tức là bạn!”

Tần Thù nghiến răng:

“Cái đứa trẻ bướng bỉnh thế chứ?”

“Em phiền thầy nữa, em ngay đây!”

Nói xong, nhảy xuống giường, kéo cửa chạy ngoài.

“Tranh Chi, bên ngoài đang mưa, em định giờ ?”

“Không cần thầy quản!” quyết tâm bỏ .

Chúng , dù là kẻ ngốc, cũng lòng tự trọng!

Hơn nữa, kẻ ngốc chúng … chạy nhanh!

còn chạy khỏi khu thì Tần Thù đuổi kịp.

Anh dép lê, bước chân tập tễnh, trông phần chật vật khác hẳn thường ngày.

Anh giơ ô che lên đầu , túm lấy :

“Tranh Chi, em đừng chạy nữa, chạy nữa thì thầy thật sự đuổi kịp .”

“Thầy bạn với em thì đừng quản em!”

“Thầy bạn với em.”

“Vậy thì hôn em .”

“Thầy thể—”

hất tay , tiếp tục chạy về phía .

Tần Thù đuổi theo mấy trăm mét mới bắt kịp.

“Đừng chạy nữa! Thầy hôn!” thở hổn hển .

Nghe xong, lập tức vui vẻ, chu môi lên chờ.

Tần Thù miễn cưỡng cúi xuống.

Chỉ cần gần chạm môi , liền theo bản năng ngả .

hài lòng, hừ một tiếng.

Anh bất đắc dĩ nghiêng tới.

“Thầy Tần, là em hôn thầy, vì em bạn với thầy.”

“Thế thì , tiểu tổ tông?” giọng khàn khàn, nửa ngả , như bất cứ lúc nào cũng lùi .

“Còn bây giờ là thầy bạn với em, nên thầy chủ động hôn môi em.”

Gương mặt Tần Thù lập tức cứng đờ.

nhấc chân định chạy.

Anh lập tức ấn gáy , ép xuống mà hôn.

“Tiểu Tranh Chi, thầy chịu thua em .” nghiến răng nghiến lợi.

“He he he.”

Hơi thở của Tần Thù ngày càng nóng, ngày càng hỗn loạn.

Dưới lớp đồ ngủ mỏng, thể nóng hầm hập như chiếc bánh nướng lò.

“Thầy Tần, thầy nóng ?”

“Tranh Chi, đủ chứ?” giọng lẫn sự khàn khàn và khô khốc, như đang chịu đựng.

“Thầy cắn môi em , vui lắm đó.” gợi ý.

Anh động đậy.

liền nhấc chân đá bắp chân :

“Cắn mà!”

Tần Thù hít mạnh một :

“Tiểu Tranh Chi, thầy là một đàn ông trưởng thành bình thường, em đừng thử thách thầy như thế.”

chẳng hiểu đang gì, định hỏi thì đồng hồ điện thoại reo lên.

Là Lệ Cảnh!

 

Loading...