Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Họa Dưỡng Xà - 6,7.

Cập nhật lúc: 2025-05-25 03:27:20
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

6.

Ba ngày trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng Lục Phong.

 

Ta mơ hồ có linh cảm chẳng lành.

 

Trong cơn mộng mị, cả người ta bị ai đó đè lên đến khó thở.

 

“Khanh Khanh.”

 

 Cơ thể Lục Phong phủ lên thân ta, phần dưới biến thành đuôi rắn cuốn lấy eo ta.

 

Ta vô thức cự tuyệt, lòng bàn tay lại ấm ran.

 

Là m á u.

 

Hắn thường thích vận y phục tối màu, dù có chảy m á u, cũng khó mà nhìn ra được.

 

“Ngươi… mấy ngày qua ngươi làm gì?”

 

“Xử lý vài chuyện vặt.”

 

Lục Phong vùi đầu vào cổ ta, say sưa cọ sâu vào gáy, mang theo giọng mũi nói:

 

“Ta mệt rồi, ngủ thôi.”

 

Trong khoảnh khắc, ta tưởng như mình đang trở về những ngày còn ở Lục phủ.

 

Bất cứ khi nào bị bắt nạt, hắn sẽ luôn tìm đến ta tranh an ủi.

 

“Cẩm Hạo đâu? Ngươi cố ý thả chàng đi, suy cho cùng là muốn làm cái gì?”

 

“Người ở bên Khanh Khanh lúc này là ta, có thể đừng nhắc đến tên nam nhân khác không?”

 

“Bây giờ chàng ấy thế nào?”

 

Lục Phong lạnh giọng, nhưng đuôi rắn quấn quanh eo ta càng siết mạnh hơn.

 

“Chưa c h ế t.”

 

“Chàng… shhhh…”

 

Cổ đau nhói, ta không kìm được mà kêu thành tiếng, theo bản năng rụt lại, nhưng bị cưỡng ép dãn ra.

 

Lục Phong há miệng, l.i.ế.m lên phần da đó.

 

“Hắn có xứng đáng với sự quan tâm của Khanh Khanh không?”

 

Hắn ngẩng đầu, chuyên chú nhìn ta.

 

“Đối với Khanh Khanh, ta là gì?”

 

“Ngươi gi ế t phụ thân ta, đồ sát trên dưới Lục gia. Ngươi cho rằng ta nên xem ngươi là gì đây?”

 

Lục Phong im lặng rũ mắt rồi áp sát, hôn lên khóe môi ta.

 

“Khanh Khanh đừng như vậy, nàng bôi thuốc cho ta đi.”

 

Từ n.g.ự.c xuống bụng dưới, một vết d a o đ.â.m kinh khủng đang chảy m á u.

 

Đôi vai trần của Lục Phong chằng chịt những vết sẹo với độ nông, sâu khác nhau. Ta vuốt lên vết bầm trên lưng hắn.

 

“Đau không?”

 

Hắn gật đầu, còn ta thì cười khẽ.

 

“Lúc ngươi b ẻ c ổ người khác, bọn họ hẳn phải đau hơn thế này chứ.”

 

Ta băng bó vết thương ở bụng hắn, ngón tay lướt nhẹ trên miệng vết thương, m á u bị chiếc nhẫn thấm đi hầu như không thấy.

 

Ánh mắt Lục Phong dán chặt lên chiếc nhẫn, ta không khỏi nín thở.

 

Nhẫn chú không phải loại phổ biến. Ta không chắc liệu Lục Phong có nhận ra hay không, nên đã dùng pháp thuật thay đổi hình dạng.

 

Từ lần cứu Diệp Cẩm Hạo ra ngoài, cổ tay bị trầy xước của ta vẫn chưa lành. Lục Phong cầm tay ta trong lòng bàn tay hắn rồi vuốt ve, cúi đầu thổi nhẹ lên vết thương, hôn nó rồi mới buông ra.

 

Hắn ôm lấy ta từ đằng sau, chóp mũi cọ lên gáy ta, đuôi rắn cuộn quanh eo ta.

 

“Khanh Khanh mệt rồi, nghỉ ngơi thôi.”

 

7.

Vài lần sau đó, ta giúp Lục Phong thay thuốc, chiếc nhẫn nhân cơ hội hút lấy m á u tươi.

 

Trước kia, hắn bị thương đều hồi phục cực nhanh, nhưng thương tích lần này lâu rồi vẫn chưa khỏi.

 

Kể từ ngày đó, ta không còn trông thấy Vạn Yêu Châu nữa.

 

Ta thử liên lạc với Diệp Cẩm Hạo nhưng bồ câu dưa thư luôn có đi mà không có về.

 

Ban ngày Lục Phong bế quan, đêm đến lại tới tìm ta.

Ở đây có một rổ Pandas

 

“D a o không nên để ở chỗ này, Khanh Khanh chớ làm mình bị thương.”

 

D a o găm giấu dưới gối bị Lục Phong biến thành tro bụi.

 

Hắn nhấc tay, nhẹ nhàng vén tóc mai đẫm mồ hôi của ta ra sau tai, nhưng độc tác dưới thân lại càng thêm dữ dội.

 

Ta cấu chặt vào lưng hắn, m á u tươi lần nữa nhuộm đỏ nhẫn.

 

Hôm sau tỉnh dậy, gian phòng chỉ còn lại mình ta.

 

Thị nữ giúp ta chải đầu, rửa mặt, dọn cơm nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/hoa-duong-xa/67.html.]

 

Đột nhiên có tiếng chim ríu rít, ta ra hiệu cho mọi người xung quanh lui ra.

 

Đó là tin tức từ Cẩm Hạo.

 

“Giữa đêm nay, đưa người xuống hầm.”

 

Tối đến, Lục Phong trở về, ta đề nghị muốn xuống tầng hầm.

 

Hắn im lặng nhìn ta, ánh mắt phức tạp, hồi lâu mới mỉm cười, gật đầu.

 

Cả một khoảng không im ắng lạ kỳ. Thị nữ thường ngày cũng không thấy đâu.

 

Cửa căn hầm chầm chậm mở. Yêu quái bị giam bên trong vẫn điên cuồng gào thét.

 

Ánh mắt sâu thẳm của Lục Phong nhìn ta: “Khanh Khanh, nếu ta không làm những chuyện đó, nàng có…”

 

“…Có hận ta như vậy không?”

 

Ta im lặng không đáp.

 

Lục Phong sờ bụng ta: “Khanh Khanh, nhớ kỹ, kẻ có lỗi với nàng là ta, không liên quan tới bất kỳ người nào khác…”

 

Tiếng nổ rung trời vang lên, căn hầm theo đó mà rung lắc dữ dội.

 

Âm thanh ồn náo từ ngoài vọng lại.

 

“Khanh Khanh!”

 

Là Diệp Cẩm Hạo. Theo sau y là hàng trăm trừ yêu sư.

 

Vừa trông thấy Lục Phong, vẻ mặt từng người đều tràn ngập phẫn nộ.

 

“Lục Phong, đồ vong ân bội nghĩa, tàn nhẫn tận cùng. Chuyện đến nước này, ngươi còn muốn gì nữa?”

 

Vài trừ yêu sư dẫn đầu vung kiếm lao về phía Lục Phong, nhưng tất cả đều hụt.

 

“Con xà yêu này không phải yêu quái thông thường. Bày trận!”

 

Một luồng ánh sáng vàng tỏa ra, hàng trăm trừ yêu sư vào vị trí, vây Lục Phong trong trận pháp.

 

Giao chiến kịch liệt khiến hầm ngục rung chuyển dữ tợn, đất đá không ngừng rơi xuống.

 

Yêu quái bị cầm tù càng thêm điên loạn, như sắp phá vỡ kết giới đến nơi.

 

Diệp Cẩm Hạo lấy chiếc nhẫn từ tay ta ném vào trận pháp.

 

Chiếc nhẫn bị ánh sáng vàng bao bọc, lớp khí đen vây quanh vỡ tung kèm theo tiếng nổ lớn, Lục Phong ngã xuống đất.

 

“Khanh Khanh, nàng tỉnh rồi!”

 

Lần nữa mở mắt, Diệp Cẩm Hạo đang đứng cạnh giường và nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

 

“Lưỡi của chàng…”

 

“Ta may mắn gặp được một vị đạo trưởng nên đã khỏi rồi.”

 

Y nhíu mày: “Có điều, ông ấy không chữa được tay, chân ta. Khanh Khanh, nàng biết tung tích Vạn Yêu Châu không?”

 

Ta bất đắc dĩ lắc đầu.

 

“Tên xà yêu này làm bao điều ác, dù có băm vằm hắn thành trăm ngàn mảnh cũng chuộc không hết tội chướng của hắn.”

 

“Giờ hắn thế nào?”

 

Diệp Cẩm Hạo dẫn ta đến thiên lao. Yêu quái bị giam ở đây đều phạm tội tày trời, có thể bị trừng trị bất cứ lúc nào.

 

Lục Phong quỳ trên đất, hai tay treo lên cao, bốn khớp chân, tay bị đóng đinh dài hàng thước, miệng bị rọ lại, nửa thân trên thì đầy vết roi.

 

Diệp Cẩm Hạo nhận dây roi từ tay người khác, quật thật mạnh vào kẻ trên mặt đất.

 

“Vạn Yêu Châu ở đâu?”

 

Lục Phong ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua người trước mặt rồi dừng lại trên người ta.

 

“Khanh Khanh đang mang thai, không nên đến những nơi như thế này, mau trở về đi.”

 

“Ngươi nói cái gì?!”

 

Tim ta đột nhiên thắt lại, vô thức chạm vào bụng dưới.

 

Làm sao ta có thể mang thai…

 

“Súc sinh, ngươi câm miệng!”

 

Diệp Cẩm Hạo lại vung roi về phía Lục Phong, không khí trần ngập mùi m á u tươi.

 

“Khanh Khanh, nàng đừng nghe tên yêu quái này nói nhảm, đại phu chỉ nói rằng nàng thiếu m á u…”

 

Từ nhà lao trở ra, tâm trí ta cứ mơ mơ hồ hồ, chẳng nghe lọt lời nào của Diệp Cẩm Hạo.

 

Ta đã mang thai đứa con của Lục Phong.

 

“Tại sao không nói cho ta biết?”

 

Diệp Cẩm Hạo nghiêm túc: “Lẽ nào nàng muốn sinh đứa nhỏ này ra?”

 

“Ta…”

 

Tội của Lục Phong không thể tha, nhưng đứa bé này thì vô tội.

 

Y nắm lấy tay ta: “Tất cả chỉ là sự cố ngoài ý muốn, sẽ chóng qua thôi. Chúng ta sẽ lại có con và có một cuộc sống mới…”

Loading...