Họa Dưỡng Xà - 8,9.
Cập nhật lúc: 2025-05-25 03:27:51
Lượt xem: 96
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
8.
Một mình ta cô độc, ngơ ngẩn nhìn lá phong rơi ngoài cửa sổ.
Năm đó đưa Lục Phong về cũng là khung cảnh này.
Chỉ là chàng thiếu niên dùng đuôi cuộn lá phong thành hoa đã vĩnh viễn không còn.
Cửa phòng bị đẩy ra, Diệp Cẩm Hạo cầm hộp đồ ăn bước vào.
“Dạo này nằng ăn uống kém, ta đã bảo nhà bếp nấu cháo rồi, nàng nếm thử xem.”
Là món cháo bạc hà ta yêu thích nhất.
Nhìn chén cháo nghi ngút khói trước mặt, nước mắt ta tuôn rơi.
Tết Nguyên Tiêu năm mười lăm tuổi, ta bỏ bê luyện kiếm, rủ Diệp Cẩm Hạo lẻn ra ngoài chơi hoa đăng. Rồi tình cờ gặp người đang cần giúp đỡ, bèn xung phong đảm nhận nhiệm vụ trừ yêu.
Ban đầu, chỉ có vài yêu quái cấp thấp. Lúc ta lấy túi bắt yêu ra nhắm vào chúng, đám yêu quái vốn đang thoi thóp bỗng phát rồ, công lực đột ngột tăng vọt.
Chúng mặc kệ mình đầy thương thích, hệt như không biết đau là gì mà lao tới.
M á u chảy ra có màu đen kịt, cây cỏ xung quanh bị nhiễm phải lập tức thối rữa.
Tình thế đảo ngược trong chớp mắt. Ta cùng Diệp Cẩm Hạo liên tiếp thoái lui.
Ta bị yêu quái cào trúng, chất độc nhanh chóng lan khắp toàn thân, ý thức dần trở nên mờ nhạt.
Ngay trước khi hôn mê, có người nào đó đã ôm ta thật chặt, không ngừng gọi tên ta, bảo ta đừng sợ.
Cũng chính tại khoảnh khắc đó, ta đã quyết định đời này không lấy ai ngoài chàng.
Lúc ta tỉnh lại đã ở trong Lục phủ. Phụ thân phạt ta ba mươi roi và cấm túc một tháng.
Diệp Cẩm Hạo đã lén lút mang cháo bạc hà đến cho ta.
Về sau, cứ mỗi lần ta gây chuyện bị phạt, trên bàn sẽ lại có một chén cháo nóng.
Ta múc một muỗng cháo cho vào miệng, nhưng hương vị đã không còn như xưa.
“Sao vậy? Không ngon ư?”
Ta lắc đầu: “Chỉ là quên bỏ đường vào thôi.”
“Ta bảo người nấu lại…”
“Không cần đâu.”
Diệp Cẩm Hạo thở dài, nắm lấy tay ta: “Khanh Khanh, hay là chúng ta giữ đứa bé này lại. Ta sẽ coi nó như con ruột.”
“Lục Phong bảo chỉ cần nàng giữ đứa bé, hắn sẽ nói ra tung tích Vạn Yêu Châu. Ta đã đồng ý với hắn…”
Tim ta chợt thắt lại, ta giơ tay tát y một bạt tai.
Diệp Cẩm Hạo đứng đó ngơ ngác.
“Các người xem ta là gì? Xem đứa bé này là gì?”
Tâm can đau đớn như bị ai bóp nghẹt. Dù là ta hay đứa trẻ, thì trong mắt bọn họ, chúng ta chẳng qua chỉ là công cụ để đạt được mục đích mà thôi.
“Khanh Khanh, ta không ép nàng, nhưng hy vọng nàng có thể vì ta mà suy nghĩ lại. Ta thành người tàn phế như bây giờ là nhờ phúc của kẻ nào đây?”
“Ta không gi ế t đứa nhỏ này đã là nhân từ lắm rồi. Nếu ngay cả nàng cũng không hiểu được nỗi khổ tâm của ta, ta thực lòng không biết phải làm gì nữa.”
“Chuyện đến nước này thì nàng hãy suy nghĩ thật kỹ đi.”
Nói xong, Diệp Cẩm Hạo phẩy áo bỏ đi.
Cửa ngục từ từ mở, Lục Phong ngẩng đầu nhìn ta.
“Khanh Khanh, nàng tới rồi.”
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Ta nói rồi, chỉ mình ta có lỗi với nàng, không liên quan tới đứa bé.”
Hai chân hắn biến thành đuôi rắn, quấn lấy bụng ta, ánh mắt hắn nhìn ta âu yếm.
“Khanh Khanh, sinh đứa bé này nhé. Coi như ta cầu xin nàng.”
“Nó sẽ tên Lục Hy. Hy trong hy vọng.”
“Tốt nhất là giống nàng, hoạt bát, vui vẻ…”
“…”
Từ nhà lao đi ra, ta vẫn chưa hết bần thần, bước chân mỗi lúc một yếu ớt.
Thù gi ế t phụ thân không đội trời chung.
Nếu ta thực sự sinh đứa bé này ra, sẽ phải hổ thẹn với vong linh phụ thân cùng toàn bộ Lục phủ.
Nhưng cũng không thể bỏ mặc chân, tay Diệp Cẩm Hạo.
Ta hít một hơi thật sâu, cuối cùng đưa ra quyết định.
9.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/hoa-duong-xa/89.html.]
Mãi đến chập tối, Diệp Cẩm Hạo mới trở về. Y say đến bất tỉnh nhân sự và được một kỹ nữ ăn mặc gợi cảm đưa về nhà.
“Công tử, đến Diệp phủ rồi, thiếp đỡ chàng vào trong.”
Diệp Cẩm Hạo và cô kỹ nữ kia dính chặt lấy nhau, n.g.ự.c nàng ta áp hẳn vào cánh tay y.
Ta gắng kìm lại thôi thúc muốn xông đến trước mặt hai người họ mà đi theo sau. Vì biết đâu có hiểu lầm gì đó. Quen biết lâu vậy, ta không tin Diệp Cẩm Hạo là người như thế.
Ta tận mắt chứng kiến bọn họ ôm nhau vào phòng, hình ảnh hai người quấn lấy nhau in lên giấy cửa.
“Công Tử, khi nào chàng mới chuộc thân cho thiếp? Trong tim thiếp bây giờ chỉ có duy nhất một mình chàng, chẳng còn tâm trí mà hầu hạ kẻ khác.”
“Nàng yên tâm, đợi đứa bé kia chào đời, ta có được Vạn Yêu Châu chữa lành chân, tay. Đến lúc đó, ta sẽ rước nàng qua cổng lớn.”
Giọng Diệp Cẩm Hạo mang theo hơi men, thanh âm quen thuộc trước kia giờ quá đỗi lạ lùng.
“Người phụ nữ kia thì sao?”
“Dù gì chúng ta cũng lớn lên bên nhau. Chẳng qua, nàng ta đang mang thai con của tên nghiệt súc đó. Đợi nàng ta sinh đứa nhỏ ra, nàng sẽ là chính thê, còn nàng ta là thiếp.”
Tiếng đùa bỡn của hai người bọn họ từ phòng vọng ra. Ta đứng đó sững sờ, lòng đau đớn.
Hóa ra, đây chính là địa vị của ta trong lòng Diệp Cẩm Hạo.
Thôi bỏ đi, vốn là ta nợ y.
Sau khi Vạn Yêu Châu chữa lành tay chân y, chúng ta cũng không còn nợ gì nhau nữa.
Ta nhéo mạnh ngón tay, đè nén nỗi đắng cay trong mắt.
Nhưng vừa xoay người, lại không kìm được nước mắt tuôn rơi.
Ta không biết mình đi được bao lâu, đến lúc hồi thần thì đã đứng trước cửa thiên lao.
Nhìn phòng giam tăm tối, ta xoay người rời đi.
Nửa đêm, cửa phòng bị đẩy mở, Diệp Cẩm Hạo say khướt từ đằng sau ôm tới, ta tránh né.
“Khanh Khanh, nàng sao vậy? Không khỏe à?”
Ta ngây người nhìn y. Đây là người từng cứu mạng ta, là người mà ta một lòng một dạ muốn gả.
Diệp Cẩm Hạo vươn tay, sau khi bị ta tránh lần nữa mới bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Cẩm Hạo, chàng nay đã có người mình thích rồi phải không?”
Sắc mặt Diệp Cẩm Hạo lập tức trầm xuống: “Mỗi ngày nàng suy nghĩ vớ vẩn cái gì. Có thời gian chi bằng nghe ngóng thêm tung tích Vạn Yêu Châu.”
Có lẽ do cơn say mà Diệp Cẩm Hạo kích động hơn bình thường. Y liên tiếp hất đổ hai chiếc ghế rồi đóng sầm cửa lại, bỏ đi.
Chiếc túi nhỏ ta thêu tặng y rơi xuống đất, phát ra ánh sáng vàng chói mắt.
Trước khi ta kịp đến gần, dường như có thứ gì đó trôi nổi bay ra.
Là hai hạt châu màu m á u, cũng chính là đôi mắt con yêu quái bất ngờ nổi điên năm xưa.
Mắt yêu quái có khả năng tự động ghi nhớ.
Năm đó, Diệp Cẩm Hạo nói vật này quá đỗi ô uế, cho nên đã trực tiếp tiêu hủy.
Sao nó lại xuất hiện ở đây?
Ta mở ký ức của hạt châu, lần nữa xem lại tình cảnh năm ấy.
Lúc bấy giờ, ta lâm vào trạng thái hôn mê vì trúng độc, không biết tình hình cụ thể ra sao.
Ký ức tái hiện, cả ta và Diệp Cẩm Hạo ngã nhào ra đất.
Đương lúc yêu quái chuẩn bị lao tới, một bóng người bất ngờ xuất hiện, chắn trước mặt nó.
Là Lục Phong.
Đuôi rắn quấn chặt cổ yêu quái khiến nó điên cuồng cào cấu. Cho đến khi yêu quái hoàn toàn tắt thở, Lục Phong mới nới đuôi ra.
Tuy đối phương bị siết c h ế t, nhưng Lục Phong cũng ngã khụy, thương tích đầy mình.
Diệp Cẩm Hạo cầm kiếm, chầm chậm đi về phía Lục Phong, đáy mắt như mặt hồ lạnh lẽo, âm u. Nghe thấy tiếng phụ thần từ sau vọng tới, y hơi do dự, thu kiếm trở lại, xoay người đi róc mắt yêu quái.
Ta được phụ thân đưa về và bị cấm túc. Phụ thân không biết nguồn căn sự việc mà Diệp Cẩm Hạo cũng không nói một lời.
Ở đây có một rổ Pandas
Sau đó, Lục Phong biến mất nửa tháng. Có hỏi đến thì hắn cũng chỉ nói mình không khỏe.
Hai hạt huyết châu rơi xuống đất, ta ngây người hồi lâu vẫn chưa thể tỉnh táo hoàn toàn.
Lục Phong chưa từng nhắc tới chuyện này.
Ta xoa bụng, đứng dậy, muốn đi đến thiên lao. Nhưng vừa đẩy cửa liền khựng lại.
Bây giờ gặp Lục Phong, ta nên nói gì đây?
H
ắn từng cứu mạng ta, nhưng cũng…
Suy nghĩ trong đầu ta đột ngột ngừng lại. Một ý nghĩ khủng khiếp mà ngay cả ta cũng không dám tin chợt hiện ra.
Không thể nào, tuyệt đối không thể...