Diễm Nhi sợ khó xử, đành nhận lấy hộp thức ăn và gật đầu đồng ý.
thức ăn Du Nhi đưa tới độc.
May , vị thạch tín đắng chua rõ ràng, Diễm Nhi ăn nhiều nên nguy hiểm đến tính mạng.
Bùi Dung khi giao Phượng ấn tay , bản bận rộn thanh trừ tàn dư nhà họ Triệu nên rảnh để quản chuyện dơ bẩn trong hậu cung, để mặc tự xử lý.
Chỉ dụ phế Du Nhi thứ dân, giam giữ tại hành cung ban xuống, Bùi Du thể tin nổi, gào thét mắng mỏ:
"Thiên hạ gì mẫu nào thương con ! Người sinh , thể quản ?”
"Hắn chỉ là thứ do một ả tiện phụ sinh ! Ta mới là con ruột của !"
Ngày , cũng từng giống Diễm Nhi, vì giữ lấy yêu thương nhất mà đủ điều ngu dại.
Nhịn ăn nhịn mặc, cắt m.á.u hiến , từng giữa trời tuyết lạnh giá suốt một ngày, chỉ để đó thêm một .
Hôm , khi Diễm Nhi trùm chăn nức nở, như thấy chính của năm xưa.
Diễm Nhi khẽ khàng lau nước mắt cho :
"Mẫu đừng buồn, còn Diễm Nhi mãi mãi ở bên mẫu ."
Sau tết năm , Bùi Dung sắc lập hoàng hậu, việc nuôi dạy hoàng tử, tuyển tú nhập cung đều giao cho phụ trách:
"Nàng hiền lương hơn Triệu thị năm xưa. Về nếu hậu cung thêm hoàng tử mới, cũng sẽ để nàng nuôi nấng trong cung của ."
Diễm Nhi , nghiêm túc hỏi :
"Phụ hoàng nếu thêm con, sẽ đưa chúng đến cho mẫu chăm nom ư?”
"Vậy bên cạnh mẫu , sẽ chỉ còn Diễm Nhi nữa, đúng ?"
Ta nghĩ, Bùi Dung lời , thì hẳn là tính toán thật .
Ta gật đầu đáp, Diễm Nhi cũng gật đầu: "Con hiểu ."
Ta chỉ nghĩ đó là lời hỏi vu vơ của một đứa trẻ, chẳng để tâm.
Nào ngờ chỉ ban xuống thánh chỉ tuyển tú, Bùi Dung liền lâm bệnh, thái y chẩn đoán là trúng độc.
Tra tra , manh mối về thạch tín đều dẫn tới hành cung nơi hoàng hậu phế, tội trạng của Triệu thị chồng thêm một tội nữa.
Quốc gia thể một ngày vô chủ, Diễm nhi ghi danh nghĩa của , là danh chính ngôn thuận trở thành Thái tử.
Ngày Diễm Nhi đăng cơ, trùng hợp là sinh thần của .
Nó nháy mắt trò, với rằng chuẩn đại lễ tặng mẫu hậu.
Một chiếc xe ngựa chầm chậm đưa khỏi tường thành cao vút của hoàng cung, chòng chành y hệt như ngày đưa cung mười ba năm .
Xe dừng một căn nhà, cổng mở rộng, một tiểu nha đầu xa lạ đỡ xuống xe.
Trong phòng bày biện vẫn như xưa, án một bát canh măng đùi vịt nghi ngút khói, bên cạnh là một đĩa thịt viên rán.
Ta giật đầu , cha tóc điểm bạc, mười ba năm từng gặp, giờ đang phía , dịu dàng đầy trìu mến.
Mẫu rưng rưng nước mắt, mắng một câu như xưa:
"Con nghịch ngợm thế ?
"Sao giờ mới chịu về?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-duong-xuan/chuong-7-ngoai-truyen-bui-diem.html.]
Ngoại truyện Bùi Diễm:
Mẫu phi ghét .
Người thường , từ khi sinh , nhan sắc và sủng ái của đều còn như .
Cho nên mỗi khi phụ hoàng đến thăm, tất cả oán hận của đều trút hết lên .
Có một , mẫu phi tức giận quá mức, bắt mặc đơn y ngoài sân.
Ta rét đến phát bệnh, phụ hoàng cuống cuồng đến cung của mẫu phi thăm từng ngày.
Sau khi phụ hoàng rời , mẫu phi cứ thế lâu, lâu đến mức khiến bắt đầu sợ hãi.
Rồi đột nhiên, như vớ báu vật, ôm chặt lấy lòng.
Hương phấn son trong vòng tay mẫu phi nhắc nhở rằng: chỉ khi bệnh, Bùi Diễm mới ích.
Từ đó, thường xuyên sinh bệnh.
Trước giường bệnh, mẫu phi trang điểm tinh tế, đóng vai một xinh , lo lắng ân cần, khiến phụ hoàng cảm thương.
Mỗi khi bệnh khỏi, ân sủng và ban thưởng của phụ hoàng đều đến cùng lúc.
Ngọc ngà châu báu, gấm vóc rực rỡ.
Mẫu phi gương, từng món một thử lên , thưởng thức vẻ của .
trong cung dần nhiều trẻ con hơn, phụ hoàng cũng mất kiên nhẫn với một hoàng tử suốt ngày ốm yếu như .
Mẫu phi chẳng từ tìm một loại bí dược, thể khiến bà sủng ái, thể khiến phụ hoàng đoạn tử tuyệt tôn.
Thế nhưng thứ thuốc kịp mang sủng ái, cướp mạng sống của bà.
Lần đó, bệnh đến mức suýt chết, cũng còn giá trị.
Phụ hoàng chán ghét mẫu phi, đến cả cũng gặp.
Trong một mùa hè lạnh, phụ hoàng chỉ hạ chỉ giáng mẫu phi thứ dân, còn hoàng hậu thì âm thầm cho hạ thạch tín bữa ăn của bà.
Thế nhưng vì , khi mẫu phi đang nôn máu, chẳng rơi nổi một giọt nước mắt.
Ta dựa thể đang dần lạnh của bà, cẩn thận xuống bên cạnh, mỉm mãn nguyện.
Mẫu phi đầu tiên đẩy . Bà ôn nhu dịu dàng, ôm thật lâu.
Giống như vẫn luôn ao ước.
Sau đó, cuộc sống của còn dễ chịu nữa.
Ăn cơm thiu, mặc áo rách.
Ta tự tìm cho một vị phi tử sủng ái.
Những phi tần địa vị trong cung đều thông minh, chẳng ai nguyện ý dây dưa với đứa con của phi tần phế truất.
Hồng Trần Vô Định
cũng từng nghĩ đến việc theo Ôn quý nhân, bà quá ngu ngốc.
Rõ ràng đem bạc đút lót cho Cừu công công chẳng khác nào ném bánh bao cho chó.
Rõ ràng Bùi Du căn bản nhận bà.
Bà vẫn cầm điểm tâm, chờ ngoài tuyết, chỉ để Bùi Du một .
Cả hậu cung đều , hoàng hậu con, nên để ý đến đứa con của Ôn quý nhân.