Hoa Nguyệt Chính Phong Xuân - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-07 06:42:27
Lượt xem: 1,465
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng vận xiêm y xuân sắc nhã nhặn, dung mạo thanh tú như đóa sen hé.
Tô Uyển Nương khẽ cúi đầu, tay cầm khăn lau lệ, dáng vẻ đầy hổ thẹn, tựa như thực lòng áy náy vì chuyện “mất tích” năm đó.
Mấy vị phụ nhân trong đình, hiển nhiên mượn cơ hội để kết với Hoắc tướng quân.
Liền cất lời an ủi:
“Việc đó liên quan gì đến ngươi. Diệp Tây xưa nay tính tình mạnh mẽ, ghen tuông hơn , là hạng nữ nhân trong mắt dung nổi hạt bụi. Ngươi và Hoắc tướng quân tình đầu ý hợp, đến lượt nàng ngăn cản?”
“Phải đó, Diệp Tây vốn là Hồ, chỉ là cô nhi cha , chủ mẫu bao nhiêu năm là Hoắc tướng quân nhân từ rộng lượng lắm .”
“Ta nàng là bỏ trốn theo trai, Uyển Nương, ngươi ngàn vạn đừng để chuyện trong lòng.”
Tô Uyển Nương lau khô nước mắt, miễn cưỡng nở nụ .
“Lúc chủ mẫu còn ở trong phủ, dù thường khó , nhưng từng để bụng.”
“Chỉ sợ nàng mất tích, khiến tướng quân đau lòng mà thôi.”
Mọi hùa theo khuyên nhủ thêm một trận.
Chỉ là trong góc khuất ai để ý, khóe môi Tô Uyển Nương nhẹ nhàng nhếch lên.
Ta chậm rãi nhấc gót sen, từng bước tiến về phía hành lang.
Phía , thái giám vội vàng cao giọng xướng:
“Quý phi nương nương giá lâm!”
19
Mấy trong hành lang nhất thời sững sờ, sắc mặt đại biến.
Vội vàng bước giữa đình, quỳ rạp xuống đất, dập đầu hành lễ.
“Thiếp tham kiến Quý phi nương nương!”
Ta tới ghế đá, tỳ nữ bên cạnh liền nhanh tay trải tấm đệm mềm phủ lên mặt ghế.
Bàn tay đeo giáp mỏng bằng kim tuyến của nhẹ đặt lên án kỷ, cằm khẽ nâng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mấy vị phụ nhân đang run rẩy quỳ gối đất, cùng với Tô Uyển Nương.
Giọng mang theo vẻ lười nhác, dường như vô tình hỏi:
“Vừa các ngươi … Hồ thì ?”
Nghe , mấy đang quỳ lập tức hoảng sợ đến mức da đầu tê rần, lạnh toát sống lưng.
Toàn thiên hạ ai chẳng , vị quý phi thánh thượng sủng ái nhất hiện nay, chính là “ Hồ” mà các nàng miệt thị tiếc lời.
Vài vị phụ nhân cúi rạp đầu, thậm chí dám ngẩng mặt , vội vàng dập đầu như giã tỏi.
“Quý phi nương nương bớt giận, tuyệt ý đó.”
“Xin nương nương minh giám, là Tô Uyển Nương đang về vị chủ mẫu Hoắc gia Diệp Tây mất tích , bọn tuyệt đối hề ý mạo phạm đến nương nương!”
Nghe , từ tốn ngẩng mắt về phía Tô Uyển Nương đang quỳ nơi góc đình.
Nàng rụt quỳ đất, cúi đầu thật thấp, dường như ngay cả thở mạnh cũng dám.
“Đã như , Tô Uyển Nương, ngươi thử xem.”
Nghe gọi thẳng tên , Tô Uyển Nương run bắn.
Nàng run rẩy cất tiếng đáp:
“Hồi bẩm nương nương, chỉ là đang đến một nữ tử cô thế cô gì, e bẩn tai nương nương…”
Nghe hai chữ “ cô thế cô” buột từ miệng nàng .
Ta khỏi bật khẽ.
Nếu nhớ lầm thì chính Tô Uyển Nương cũng là một cô nhi cha .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-nguyet-chinh-phong-xuan/8.html.]
Chỉ sợ là sống quen trong cảnh an nhàn sung sướng, bắt đầu học thói khinh .
Ta lơ đãng nâng tay, nhẹ búng mấy cái lên chiếc giáp mỏng vàng kim ngón tay.
“Nếu bản cung nhớ sai, thì ngươi… cũng là một cô nhi đấy.”
“Diệp Tây dù thế nào nữa, cũng là chính thất gả Hoắc gia đàng hoàng, đường đường là Hoắc phủ chủ mẫu.”
“Lại đến lượt một tỳ nữ leo giường lên như ngươi, chỉ trích dèm pha ?”
Sắc mặt Tô Uyển Nương lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Cách nàng câu dẫn chủ tử năm xưa, trong lòng những phu nhân quyền quý chốn kinh thành ai mà chẳng rõ như lòng bàn tay.
Đặc biệt là các chính thất, đối với thủ đoạn như … chán ghét đến tận xương tủy.
khi đối diện nàng , vẫn gắng gượng mỉm giả lả.
Ai bảo Hoắc tướng quân sủng ái nàng chứ?
Nay vạch trần chút lưu tình, đáy mắt Tô Uyển Nương thoáng qua một tia độc lệ, nhanh chóng che giấu.
Kính tần bên khẽ liếc mắt khinh thường, vòng tay ôm lấy cánh tay , nũng nịu :
“Tỷ tỷ , cần gì so đo với một thứ như thế.”
“Nếu còn , yến tiệc sắp tàn đó. Nghe vải thiều tươi từ phương Nam tiến cống, còn nếm thử nữa, mau thôi!”
Ta khẽ bật , đưa tay điểm nhẹ lên trán nàng .
“Muội thật là…”
Nhất Phiến Băng Tâm
Ta dậy, cúi mắt đám phụ nhân vẫn đang quỳ đất, giọng điệu biếng nhác mà lạnh nhạt:
“Đứng cả dậy .”
Mấy lúc mới dám lên, cẩn thận dè chừng ngẩng đầu liếc .
Ngay khoảnh khắc Tô Uyển Nương thấy rõ dung mạo của .
Sắc mặt nàng đột nhiên đại biến, kinh hoảng đến mức thể khống chế , thốt lên một tiếng thất thanh:
“Diệp Tây!?”
Khóe môi khẽ nhếch lên, nhàn nhạt.
Những mặt đều lộ vẻ nghi hoặc.
Trong kinh thành, ít từng thấy dung nhan thật sự của .
Hoắc Anh chê thô tục, hầu như đưa theo đến yến tiệc, kẻ quen đếm chẳng đầy một bàn tay.
Đồng tử Tô Uyển Nương đột nhiên co rút, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ và thể tin nổi.
“Không thể nào… Không thể nào!”
“Một đứa cô nhi cha như ngươi, thể là Tam công chúa của Mạc Bắc!”
Sắc mặt nàng ngây dại, dung nhan thanh lệ dần vặn vẹo, méo mó.
Miệng ngừng lẩm bẩm câu “ thể nào”.
Ta khẽ bật , thanh âm cũng theo đó mà lạnh thêm vài phần:
“Tô Uyển Nương vô lễ mạo phạm, coi thường tôn ti, đụng chạm quý nhân phạt nàng quỳ ba canh giờ, đóng cửa suy nghĩ ba tháng.”
Ma ma tiến lên lĩnh mệnh, lập tức ép nàng quỳ xuống đất.
Tô Uyển Nương quỳ rạp nền đá, hai mắt trợn trừng, chớp lấy một , chằm chằm về phía .
Ta khẽ vịn tay cung nữ, hề liếc nàng thêm một ánh mắt, xoay cùng Kính tần rời .