HOA NỞ RỰC RỠ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-24 08:33:44
Lượt xem: 128
VĂN ÁN
Khi thấy đứa em trai được bố mẹ nuông chiều bỗng nhiên nhất quyết ở lại quê giúp bà nội làm ruộng mà không chịu theo bọn họ lên thành phố hưởng phúc, tôi lập tức hiểu ra, thằng bé cũng trùng sinh rồi.
Kiếp trước, bố mẹ đưa em trai đi Quảng Châu, để tôi ở lại quê với bà nội, bấu víu vào mấy sào ruộng khô cằn mà sống lay lắt qua ngày.
Nào ngờ sau đó, bố mẹ làm ăn thất bại, ba người thành kẻ không nhà, phải bôn ba khắp nơi tìm chỗ dung thân.
Còn tôi thì thi đậu đại học, lại đúng lúc căn nhà cũ của bà nội được đền bù một khoản lớn nhờ giải tỏa nên tôi thuận lợi ra nước ngoài du học.
Dưới làn gió cải cách cởi mở, tôi nhanh chóng trở về nước, sự nghiệp thành công, danh tiếng cũng có.
Em trai thì ngược lại, thằng bé vẫn sống buông thả, chẳng có công ăn việc làm ổn định. Sau khi moi sạch đồng tiền cuối cùng từ bố mẹ, thằng bé lại tìm đến tôi và đòi số tiền tôi tích góp suốt bao năm trời. Tôi không muốn cho. Vậy mà thằng bé lại chẳng chần chừ lấy một giây, thẳng tay đ.â.m tôi ch.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa thì đã quay về cái ngày bố mẹ chuẩn bị đưa em trai rời quê đi Quảng Châu.
Ở đời này, em trai nắm c.h.ặ.t t.a.y bà nội không buông, sống ch đòi ở lại: “Bà nội đã lớn tuổi, con là con trai, có sức vóc nên có thể giúp bà làm ruộng.”
Tôi cố nhịn cười. Dù sao thì những tháng ngày mặt hướng xuống đất, lưng hướng lên trời này tôi cũng đã nếm trải đủ rồi.
01
Bà nội thấy em trai chọn ở lại bên mình, vừa mừng rỡ vừa xót xa: “Cháu đích tôn ngoan của bà, bà biết trong lòng cháu có hiếu như vậy là đủ rồi. Nhưng cháu là tương lai của nhà họ Từ thì sao mà có thể chôn vùi đời mình nơi xó xỉnh nghèo nàn này chứ? Cháu phải đến thành phố lớn mà tự lập.”
Ba tôi cũng vội vàng gật đầu: “Tiểu Cường, con nghe lời bà nội đi. Sau này chị con cũng là gái đã gả đi, nước tạt ra ngoài, trách nhiệm làm rạng danh tổ tông chính là đặt trên vai con. Con phải cùng chúng ta ra ngoài để mở mang tầm mắt chứ.”
Mẹ tôi cũng phụ họa: “Con trai à, làm ruộng cực lắm, chị con từ nhỏ đã theo bà nội ra đồng nên cái khổ đó nó quen rồi nhưng con thì khác, mẹ cũng xót lắm.”
“Hay là như này đi, con chẳng phải thích mấy cái quần jean đang thịnh hành ở Hồng Kông sao? Chờ đến Quảng Châu, mẹ hứa sẽ mua cho con một cái, con muốn mười cái cũng được.”
Tôi lạnh lùng nhìn họ. Rõ ràng đều là người trong một nhà, vậy mà không một ai mở miệng hỏi tôi: muốn đi hay muốn ở lại?
Ngay cả quần áo tôi mặc cũng đã giặt đến mức bạc phếch, không còn nhận ra màu sắc ban đầu, vậy mà mẹ chẳng một lần đoái hoài đến chuyện mua cho tôi cái mới. Chỉ khi chúng đã quá tả tơi, không thể mặc ra đường được nữa, bà mới miễn cưỡng quẳng cho tôi vài bộ đồ cũ kỹ mà chính bà cũng chẳng mấy ưa, làm cho có lệ.
Còn em trai chỉ vì thích quần jean, thứ có giá bằng mười bộ quần áo của tôi mà mẹ lập tức đồng ý, không chút đắn đo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/hoa-no-ruc-ro/chuong-1.html.]
Thế nhưng em trai vẫn không vì những lời đường mật của bố mẹ mà lay chuyển. Thằng bé ôm chặt lấy bà nội rồi nói với giọng cảm động đến rưng rưng: “Con không đi. Con nhất định phải ở lại trong thôn.”
“Bà nội lớn tuổi rồi, con không muốn bà vất vả quá. Đến mùa vụ thì con giúp bà làm đồng, khi rảnh con sẽ chăm chỉ học hành. Con nhất định sẽ khiến mọi người tự hào vì con!”
Bà nội nghe vậy, nước mắt già trào ra như suối, xúc động vỗ vỗ tay em trai: “Cháu ngoan của bà, đúng là bà không thương cháu uổng công mà. Nếu Tiểu Cường đã quyết vậy thì thôi, mấy đứa đưa con bé Tiểu Thiến đi đi, xem như có thêm một đứa làm công miễn phí.”
Mẹ nhìn em trai, ánh mắt ngập tràn không nỡ nhưng cũng không lay chuyển được thằng bé nên cũng đành gật đầu: “Thôi được, thế thì tiện nghi cho Tiểu Thiến vậy.”
Bà nói xong thì nghiêng đầu nhìn tôi rồi nghiêm túc nói: “Tiểu Thiến, sau này con nhất định phải nhớ rõ, là em trai con chịu khổ thay con nên con mới có cơ hội được đến thành phố lớn. Cả đời này, con phải biết ơn nó, luôn luôn ghi nhớ thằng bé đã đối xử tốt với con thế nào.”
Khóe môi tôi nhếch lên mà cười nhạt, bọn họ đúng là xem việc đi Quảng Châu như được ban một ân huệ to lớn từ trên trời rơi xuống.
Em trai thấy chuyện đã thành thì quay sang tôi, gương mặt rạng rỡ nụ cười giễu cợt: “Chị à, đi Quảng Châu làm người thành phố, nhớ hưởng phúc cho sướng nha.”
Nhìn bộ dạng nó đắc ý như thể mưu kế đã thành công, tôi cũng chẳng buồn để tâm. Dù sao thì những tháng ngày phơi nắng dầm mưa, gồng mình trên đồng ruộng tôi cũng đã nếm đủ rồi.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Thằng bé tưởng được bà nội cưng chiều là có thể tránh khỏi việc đồng áng thì thật quá ngây thơ. Đời trước, trong thôn có tổ sản xuất, mọi thứ đều tính theo công điểm. Công điểm càng nhiều thì sẽ được chia càng nhiều gạo, nhu yếu phẩm và cả tiền mặt.
Bà nội tuổi đã cao, sức khỏe lại yếu, chẳng thể làm được bao nhiêu. Trước kia, mọi việc đều là tôi gánh. Sau này, đến lượt nó cũng vậy thôi. Nếu nó không chịu ra tổ sản xuất làm công thì hai bà cháu chỉ có nước chờ chec đói.
Tôi vừa bước lên chuyến tàu lửa màu xanh cũ kỹ cùng ba mẹ để đi Quảng Châu thì ba đã dúi vào tay tôi một chai nước: “Đi Quảng Châu mất hai ngày hai đêm đấy, nếu đói thì uống nhiều nước vào một chút.”
Ông nói xong thì cùng mẹ tôi mỗi người mua một hộp mì gói rồi ngồi đối diện tôi mà ăn ngon lành.
Tôi cũng chẳng lạ gì nữa. Dù sao thì cái khổ của đói bụng cũng chẳng thấm vào đâu so với cái khổ khi đổ mồ hôi như mưa ngoài đồng. Giống như con bò rụng một sợi lông.