HÓA RA ANH VẪN CHỜ EM - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:29:37
Lượt xem: 263
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7
Từ ngày hôm đó, Phó Thời Duật rõ ràng bận rộn hẳn lên. Tôi hỏi anh đang làm gì, anh cũng không nói, chỉ bảo tôi chờ xem anh "xả giận" giúp tôi.
Tôi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ yên tâm ở lại đoàn phim quay tiếp.
Hôm nay, vừa quay xong một cảnh thì tôi thấy Phó Thời Duật đang ngồi ở khu nghỉ ngơi của tôi, cầm điện thoại bấm bấm gì đó.
Tôi bước nhẹ chân tới gần, nhanh như chớp giật lấy điện thoại của anh:
“Thời chó con, sao anh lại tới đây?”
Thời Duật cong môi cười:
“Nhận được tín hiệu em nhớ anh, nên đến thăm đoàn phim.”
Tôi hừ nhẹ một tiếng, tiện thể ngồi xuống cạnh anh, cúi đầu nhìn điện thoại Phó Thời Duật.
Vẫn dừng ở giao diện đăng Weibo. Là một tấm hình bánh ngọt và đồ uống, chú thích: 【Đi thăm đoàn phim một chút.】
Tôi trả điện thoại lại cho anh, với tay định lấy ly nước trên bàn thì bị Phó Thời Duật giữ lại.
Anh hơi ngẩng đầu, như đang chờ mong điều gì đó.
Tôi lập tức hiểu ý, nhìn quanh không thấy ai, liền ghé sát hôn nhẹ lên khóe môi anh.
Phó Thời Duật cười khẽ, ôm tôi vào lòng, tự mình với lấy bánh ngọt nhỏ.
Tôi giãy nhẹ:
“Chỗ này có nhiều người chụp lén lắm, anh thu liễm lại chút đi.”
Ai ngờ Phó Thời Duật nghe xong càng hăng hái:
“Vậy thì càng tốt, anh thích khoe tình cảm lắm.”
Tôi trừng mắt nhìn anh một cái, nhận lấy bánh từ tay anh. Tôi ăn hai miếng, quay đầu định đút cho Phó Thời Duật thì thấy anh đã tựa cằm lên vai tôi, hơi thở đều đều, ngủ mất rồi.
Tôi theo phản xạ nín thở, nhẹ nhàng đặt miếng bánh xuống.
Hôm nay lịch quay không nhiều, lát nữa tôi chỉ cần quay bổ sung vài cảnh là có thể tan làm về nhà với anh.
Vừa điểm lại lịch quay trong đầu thì Phó Thời Duật tỉnh dậy.
Tôi nắm tay anh đang vòng qua eo tôi:
“Anh ra xe nghỉ một lát đi, em sắp xong rồi.”
Phó Thời Duật ngáp một cái, mệt mỏi thấy rõ:
“Ừ, em quay xong thì gọi anh.”
Anh hôn nhẹ lên môi tôi, đợi tôi rời đi rồi mới quay người lên xe.
Trong lòng tôi chỉ nghĩ làm sao để Phó Thời Duật được nghỉ sớm một chút, nên dốc toàn lực diễn xuất.
Bạn diễn của tôi cũng thấy ngại vì để anh chờ, nên hai bên phối hợp hết sức ăn ý, một lần là qua.
Nhờ sự cố gắng của mọi người, tôi tan làm còn sớm hơn dự kiến. Tôi chào tạm biệt đạo diễn và các diễn viên khác, rón rén mở cửa xe, sợ đánh thức Phó Thời Duật.
Kết quả lại thấy anh ôm laptop trong tay, tay kia đang gọi điện thoại.
Tôi ngồi xuống cạnh, đợi anh nói chuyện xong rồi mới đưa nước tới miệng anh:
“Nếu bận quá thì đừng tới đoàn phim nữa, cực thân quá rồi.”
Phó Thời Duật gập máy tính lại, cười dịu dàng trấn an tôi: “Không sao, sắp xong rồi.”
Thấy anh không muốn nói nhiều, tôi cũng không hỏi thêm.
Chỉ là mấy ngày sau đó, Phó Thời Duật lại càng bận rộn hơn. Cho đến một tuần sau, tôi cuối cùng đã hiểu rõ những gì anh làm suốt thời gian qua.
8
Hôm đó tôi đang chuẩn bị quay cảnh cuối cùng để đóng máy, thì nghe ngoài kia nhân viên bàn tán:
“Giống như tranh quyền ngoài đời thật luôn ấy nhỉ?”
“Cô ta số hưởng thật, mới cưới không bao lâu đã thành bà chủ thật sự của nhà họ Phó rồi.”
“Con trai ép cha thoái vị, đúng là tàn nhẫn.”
Tôi bắt được mấy từ khóa, liền mở điện thoại định hỏi Thời Duật thì thấy thông báo hiện lên tin tức:
【Tập đoàn Phó thị hoàn tất chuyển giao quyền lực, bước vào thời đại mới.】
Trên đó chỉ nói cha của Phó Thời Duật tuyên bố nghỉ hưu, anh trở thành tổng tài kế nhiệm của Phó thị, không đề cập chi tiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/hoa-ra-anh-van-cho-em/chuong-5.html.]
Thì ra đây chính là cách Thời Duật “xả giận” giúp tôi.
Với cha của Thời Duật mà nói, bị ép nghỉ hưu khi đang tuổi trung niên, chẳng khác gì lấy đi nửa mạng ông ta.
Tôi hít sâu một hơi, tạm gác lại mọi chuyện, toàn tâm toàn ý quay cảnh cuối cùng.
Khi bánh mừng đóng máy được đẩy ra, Thời Duật cũng ôm hoa bước tới từ xa.
Anh nhét bó hoa vào lòng tôi, dang tay nói:
“Chúc mừng đóng máy!”
Tôi nhìn dáng vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng tươi tỉnh của anh, nhào vào lòng anh:
“Cảm ơn.”
Diễn viên bên cạnh đúng lúc hò hét ồn ào.
Tôi đỏ mặt thoát khỏi lòng Thời Duật.
Anh nắm tay tôi, cười nói với đạo diễn:
“Đạo diễn, hôm nào tụ họp một bữa nhé.”
Đạo diễn sững người, rồi lập tức cười tươi gật đầu:
“Được được, nhất định nhất định.”
Phó Thời Duật lại xã giao với mấy người khác một chút rồi dẫn tôi rời khỏi phim trường.
Chúng tôi đi được một đoạn thì nghe đạo diễn lẩm bẩm sau lưng:
“Đã gặp nhau khi nào đâu nhỉ, sao còn trẻ vậy mà đã lẫn rồi?”
Tôi bật cười.
Phó Thời Duật hơi đỏ vành tai, véo tay tôi:
“Ông ấy đã tự nhận là hay quên rồi mà, anh không nói sai đâu.”
Tôi không vạch trần anh:
“Ừ ừ, trí nhớ ông ấy không tốt.”
Vừa về đến nhà, tôi liền hỏi ngay về tin tức.
Phó Thời Duật giải thích sơ qua, rồi mỉm cười:
“Với ông ta mà nói, không có gì nhục nhã hơn việc bị ép nghỉ hưu cả.”
Tôi dựa đầu lên vai anh, không nói gì.
Kết quả này quả thật rất hả dạ. Nhưng…
Tôi ngẩng đầu nhìn Phó Thời Duật.
Anh lập tức đoán được suy nghĩ của tôi, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Yên tâm đi, anh không thấy áy náy gì hết.
“Ông ta từ khi anh còn nhỏ đã lo đi nuôi con riêng, sau này lại dùng tiền để sỉ nhục em, tất cả đều là cái giá ông ta phải trả. “Nếu không vì ông ta, suýt chút nữa anh đã trở thành tiểu tam rồi.”
Tôi bị lời thẳng thắn của anh làm cho ho khan mấy tiếng.
Phó Thời Duật liếc nhìn tôi, có chút may mắn:
“May mà Thẩm Vũ không phân rõ đúng sai, nếu không thì anh cũng phải vứt bỏ cả chuẩn mực đạo đức rồi.”
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Tôi chuyển đề tài: “Nói mới nhớ, không biết sau đó Thẩm Vũ giải thích thế nào với ba anh ta nhỉ?”
Thời Duật nghe tôi nhắc đến Thẩm Vũ liền khó chịu ra mặt.
Anh hừ một tiếng: “Không biết!”
Tôi chọc nhẹ vai anh: “Đừng giận mà Thời chó con, em chỉ tò mò thôi, không có nghĩ đến anh ta đâu.”
Thời Duật lại hừ một tiếng.
Tôi giả vờ muốn đi ngủ: “Thôi được rồi, vậy anh cứ giận đi, em đi ngủ trước đây.”
Thời Duật cũng nằm xuống theo. Vài giây sau, anh ghé lại gần: “Dỗ anh đi.”
Tôi nhắm mắt giả ngủ, đưa tay vỗ nhẹ anh:
“Đừng giận nữa mà.”
Thời Duật không hài lòng, hôn lên môi tôi mấy cái:
“Không đủ, dỗ tiếp đi.”
Tôi mở mắt, hỏi anh:
“Dỗ thế nào đây?”
Thời Duật không nói gì.
Giây tiếp theo, chăn phủ lên, ánh sáng tắt ngúm.