Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Trại Chủ Là Quan Lớn - Chương 4: Hóa Ra Trại Chủ Là Quan Lớn

Cập nhật lúc: 2025-06-25 08:40:23
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bị kéo xa, ta ngoảnh đầu nhìn.

Tiêu Tử Lăng đã biến mất.

Họa Ninh đứng đó, chắp tay sau lưng, mắt âm u, lặng lẽ nhìn theo.

Trong Chiêu ngục, ta run suốt đêm.

Sáng hôm sau, cửa mở.

“Ra ngoài, chỉ huy sứ đại nhân muốn thẩm vấn.”

Tim ta chùng xuống.

Hôm ấy, Họa Ninh thẩm vấn bốn người.

Một tên cường đạo cưỡng h.i.ế.p xong g.i.ế.c người, nhiều mạng nữ tử trong tay.

Một tướng trấn biên cương, bại trận lại g.i.ế.c dân để giả công.

Một gian tế người Hồ trà trộn ám hại bệ hạ.

Thứ tư—là ta.

Ta không hiểu mình có tài đức gì mà được xếp cạnh ba tên đại tội, thậm chí được chỉ huy sứ thẩm vấn trực tiếp.

Ngồi ngoài phòng thẩm, nghe tiếng gào thét thê lương.

Ba người kia, gian tế người Hồ cứng họng nhất.

Nhưng hắn chỉ chịu đựng được một chén trà rồi khai sạch.

Không ít tới mức mười tám đời tổ tông cũng bị lôi ra.

Cửa mở, hắn bị kéo ra.

Đến lượt ta.

Run rẩy bước vào.

Họa Ninh đứng góc phòng, rửa tay thong thả.

Mười đầu ngón thon dài, xương rõ, sạch tinh tế.

Nhưng trong mắt ta, khiến lòng chân lạnh toát.

Chân mềm, ta quỳ xuống.

“Đại nhân! Xin đừng dụng hình! Ta khai hết!”

Hắn liếc ta, khóe môi hơi nhếch.

“Khai gì?”

“Ngài nói, ta khai nấy!”

Hắn vung áo, ngồi ghế nhàn nhã.

Cầm roi máu, lật đi lật lại.

“Ta đã bảo ngươi đợi ta, sao lại bỏ chạy?”

“Đêm loạn lạc, tiếng hô quan binh. Ta lo cho đại nhân, nên—”

“Chát!”

Tiếng roi quất vào đất vang rền.

Ta giật mình, lời nói nghẹn.

Hắn cúi, đầu ngón tay nâng cằm ta, nhìn thẳng.

Nụ cười trào phúng, nguy hiểm.

“Họ Từ, muốn giữ mạng thì nói thật.”

Lúc ấy, ta hiểu vì sao hắn đọc thấu lòng mình, vì sao ta tính gì, hắn biết ngay.

Hắn là Cẩm Y Vệ, người điều tra tội phạm dày dạn.

Trước mắt hắn, không thể giấu điều gì.

Thế nên ta quyết tâm tới cùng!

Hít sâu, cắn răng, lớn tiếng:

“Đại nhân, nếu đổi vị trí, mỗi đêm ta hành hạ ngài—treo giá kiếm, trói dây leo, ngâm nước, bịt mắt lụa, vậy ngài chịu không?”

Nói liên tục rồi ngẩng đầu nhìn thẳng mắt hắn.

Không hiểu sao ánh mắt hắn thâm trầm dần, sâu như hồ đêm.

Tia ám sắc mập mờ bủa vây ta như tơ nhện.

Được rồi...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-ra-trai-chu-la-quan-lon/chuong-4-hoa-ra-trai-chu-la-quan-lon.html.]

Dù hắn không nói, ta cũng hiểu.

Hắn không chỉ bằng lòng, mà còn... cầu không được?

Tên biến thái!

Âm thầm nguyền rủa, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra tủi thân.

“Đại nhân tra hỏi, có lẽ có sở thích... đặc biệt. Nhưng thích không có nghĩa ta cũng thích!”

Hắn đột ngột trầm giọng:

“Vậy ngươi muốn sao?”

Hỏi ngược lại khiến ta bối rối.

Ta đờ đẫn nhớ vài câu thoại bản đọc lướt:

“Hoa tiền nguyệt hạ, ngâm thi đối tửu, hồng tụ thiêm hương, cầm sắt hòa minh.”

Ta không hiểu ý nghĩa, chỉ nói liền một tràng.

Sắc mặt hắn u ám hơn.

“Làm quan bận, ta không có thời gian bồi ngươi chơi mấy trò này.”

Ta cười híp mắt:

“Vậy thôi! Vô duyên, mỗi người đi đường mình!”

Hắn mặt tối lại.

“Không được.”

“Vì sao?”

Hắn cười nhạt, mang tà mị lẫn lạnh lẽo.

“Nói không được là không được.”

“Từ Oanh Kiều, dám bỏ trốn xem?”

Ta run sợ, nước mắt gần rơi.

“Đại nhân tha mạng! Ta không dám!”

Hắn mới giảm âm thanh nguy hiểm, nhẹ cúi người bế ta, vuốt lưng dịu dàng.

“Sau này ngoan ngoãn nhé?”

Ta chưa kịp đáp, bị nụ hôn hắn chặn môi...

Trong bốn người, ta là kẻ bị thẩm vấn lâu nhất.

Tới khi trời tối, ta mới được Họa Ninh đích thân ôm ra ngoài.

Toàn thân từ đầu đến chân đều bị bao bọc trong phi ngư phục đỏ sậm của hắn, chỉ lộ ra nửa gương mặt.

Từ phủ bị tịch thu, toàn bộ người trong nhà đều bị giải vào Chiêu ngục.

Không còn nơi nào để đi, ta bị hắn an trí trong một tiểu viện hẻo lánh.

Hắn có vẻ vô cùng bận rộn, nhiều ngày liền không thấy bóng dáng.

Ta lại được hưởng thanh nhàn, mỗi đêm đều có thể ngủ yên giấc.

Sáng hôm ấy, có tiếng gõ cửa.

Ta ngỡ rằng Họa Ninh đã trở về, vội chạy ra mở cửa.

Nhưng vừa nhìn thấy người đứng ngoài, ta lập tức sa sầm mặt, không chút do dự đóng sầm cửa lại.

“Tiêu Tử Lăng! Hôm đó ngươi bán đứng ta nhanh gọn lẹ, còn có mặt mũi đến tìm ta?”

“Khoan đã!”

Hắn giơ tay chặn cửa, gấp gáp nói:

“Hôm đó ta sai rồi! Nhưng ta thực sự không dám đắc tội với đại nhân Họa Ninh!”

“Ngươi không biết đâu,” Tiêu Tử Lăng hạ giọng, thần sắc lộ vẻ hoảng hốt, “đêm ấy khi triều đình bao vây sơn trại, Họa đại nhân nhìn thấy tiểu viện của ngươi bốc cháy…”

“Hắn vốn là người dù trời sập cũng không đổi sắc, vậy mà khi ấy phát điên xông thẳng vào biển lửa, bao nhiêu người cản cũng không được.”

Ta không ngờ Họa Ninh lại phản ứng như vậy, bèn lắp bắp hỏi:

“Vậy… sau đó thì sao?”

“Sau đó, lửa tắt rồi, không tìm thấy thi thể, Họa đại nhân chỉ lặng lẽ cười một cái, ánh mắt đỏ hoe, rồi chẳng nói chẳng rằng bỏ đi.”

Ta sững sờ hồi lâu, rồi mới cảm thấy sống sót trở về đúng là một chuyện không dễ dàng.

Tiêu Tử Lăng dè dặt quan sát ta, hạ giọng nói:

“Từ cô nương, hôm ấy trước mặt Họa đại nhân, ngươi gọi ta là phu quân, nếu ta dám nhận, chỉ sợ đã bị giải thẳng vào Chiêu ngục, chịu đủ mọi hình phạt rồi.”

Loading...