Chuyển phủ Thái sư mấy tháng, ngày ngày phòng , lấy cớ phu nhân yếu để cho Chi nhi cung gặp Nhiếp chính vương.
Cảnh Ngọc dường như đợi nữa, sinh nhật tuyên bố tất cả quan viên cùng gia quyến dự tiệc, nếu lấy lý do bệnh, sẽ cho ngự y đến khám.
Quả nhiên, thấy Chi nhi tiệc, đôi mắt dài hẹp liền dán chặt lên nàng, suýt nàng sợ.
đặt tay lên tay nàng, lòng tính sẵn: nếu bất chấp thể diện cướp đoạt, thì cùng lắm cá c.h.ế.t lưới rách, liều mạng một trận.
Nghe Nhiếp chính vương chuyện, giống hệt như đem Chi nhi bán cho .
khuôn mặt đỏ của nàng, đoán là tức giận, vội giải thích.
Không ngờ sắc mặt nàng đổi nhanh chóng, tức giận xong liền bật đến chảy nước mắt.
ngơ ngác hai họ, thở phào nhớ mấy suy nghĩ viển vông của , bất giác thấy buồn .
Nhìn nàng như mèo hoa, trong lòng chợt mềm , đưa tay ôm nàng lòng, khẽ vuốt tóc, khóe môi kìm mà cong lên.
…
Ngày thành hôm đó, thề rằng cố hết sức để kiềm chế nụ , mà khi mời rượu, đám đồng liêu – đặc biệt là Trung Thư đại nhân Tống Vân – kẻ vợ , còn dám cợt.
Ngay cả Trĩ Ngọc cũng thừa lúc náo nhiệt mà xen trêu chọc, từng một bảo chẳng thể thống gì, chỉ mới thành thôi mà khóe miệng kéo lên tận thái dương.
Ta giả vờ nổi giận, bộ đuổi bọn họ:
“Cả đám đàn ông độc , còn mặt mũi mà . Rảnh rỗi thế thì tìm vợ , bớt lượn lờ mắt cho đỡ chướng mắt.”
Tiếng xì xào vang lên, kẻ chạm đúng chỗ đau liền tức giận mai lên triều sẽ tấu một bản đàn hạch tội .
Ta nhướng mày: thế thì thật chẳng may, mai xin nghỉ để ở nhà bầu bạn với phu nhân .
Lời đó như châm thêm lửa, bọn họ càng nhảy dựng. Ta hất tay đóng cửa phòng khách, nhốt hết những câu chửi rủa ở , mặt còn men, mỉm khoanh tay tìm tân nương.
Trong phòng, ánh nến lay động. Ta bước , liếc một cái thấy nàng ngay ngắn, tay đặt chồng lên vạt váy, mặc lễ phục đỏ, cổ áo bắt chéo, váy thêu chỉ vàng.
Ta rõ gương mặt khăn trùm, nhưng cảm thấy bộ dáng hợp với nàng.
Ta đưa tay nhấc cây ngọc như ý trong khay gấm, khẽ nâng khăn trùm. Một gương mặt kiều diễm liền hiện – đôi mắt long lanh ánh nước, môi đỏ da trắng, khóe môi cong như trăng non.
Tim khẽ run lên, khẽ thở dài.
Cũng chỉ nàng…
Chỉ một nụ thôi mà khiến tim lỡ vài nhịp.
Ta nàng sợ đau – lúc sinh Tiểu Châu Châu đau đến nghiến răng, tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng cao, kéo dài suốt mấy canh giờ đến khàn cả giọng.
Sinh xong, nàng giường, mặt trắng bệch. Nhìn mà lòng ngổn ngang trăm mối.
…
Ta cúi đầu, cố nhịn mà khẽ hôn lên tóc nàng.
Đột nhiên, một đôi tay mềm mại vòng lưng . Ta ngẩn nàng – nàng khẽ nhíu mày, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng mỉm sinh cho một đứa con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/hoa-sen-giua-bun-lay/7.html.]
Ta bật , chẳng thể kiềm chế, trong lòng như lấp đầy.
Nàng mệt mỏi ngủ , cúi vén tóc trán nàng, gương mặt an tĩnh , nhịn hôn nhẹ lên khóe môi, khẽ thở dài.
…
Có thê tử như , còn cầu gì hơn.
…
Chợt nhớ đến ở bàn tiệc ban ngày.
Nhớ đến dáng vẻ bi thương, đôi mắt đỏ hoe khi nắm lấy áo .
Đã hai năm .
Rốt cuộc là việc gì mà níu chân đến thế.
nếu yêu nàng, sớm?
Tình cảm của sai, cũng từng tổn thương Chi Nhi. cuối cùng, chính mẫu phi – nhân danh – ép nàng đến bước đường cùng, tổn thương nàng đến triệt để.
~ Hướng Dương ~
Ta vốn một một , chẳng ràng buộc, nên thể đường hoàng yêu cầu hoàng bỏ mẫu , bỏ cả trách nhiệm, chỉ để trong mắt, trong lòng mỗi Chi Nhi.
Hắn vốn là kín tiếng, chuyện gì cũng giấu trong lòng, thì nhiều mà thì ít – với , nay với Chi Nhi cũng .
Ta vẫn thấy áy náy với .
Chi Nhi đến giờ vẫn vì chuyện của mà giữ cách với Tiểu Châu Châu. Ta chỉ thể bù đắp, thương con bé nhiều hơn – thiếu thì thể để thiếu cha.
Hắn mua một căn nhà gần Thái Sư phủ.
Ta , ngày nào cũng ở cổng, ngóng về Thái Sư phủ.
Điều đó khiến lòng thêm rối bời.
Một mặt, tự hỏi lúc sai – lẽ nên đưa Chi Nhi khỏi cung, lẽ ngăn Hoàng Quý Phi, đưa nàng bình yên trở về phủ hoàng .
Mặt khác, sang nàng bên cạnh, đang tươi dịu dàng, trong mắt đầy bóng hình .
từng buông tay một , giờ nỡ thả nữa.
Người từng ở trong bóng tối lâu năm, một khi thấy ánh sáng, thể chốn tăm tối?
Ta nghĩ cũng .
Tư tâm của mạnh mẽ đè nén cảm giác áy náy.
Ta chỉ thể dặn v.ú nuôi thường ôm Tiểu Châu Châu cổng , lấy cớ chơi để đưa Chi Nhi ngoài, cho nhiều hơn.
— Ta chỉ thể đến .
Còn , sẽ nhường bước nữa.