HOÀNG THIÊN BẤT PHỤ HẢO TÂM NHÂN - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-08-17 13:11:49
Lượt xem: 407

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện hoàng hậu cũng từng qua. Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử đều yểu mệnh khi còn nhỏ. Khi , hoàng đế sủng ái tiểu cô, cả trong lẫn ngoài cung đều .

Hoàng hậu đả kích nặng, nương cửa Phật, ở hoàng tự cầu phúc cho phu quân và con, nhưng cuối cùng c.h.ế.t hoàng đế.

, hoàng đế phế hậu, danh phận hoàng hậu vẫn giữ, còn quyền quản lục cung thì giao cho Thục phi.

 

Ta lặng im. Hoàng đế cần đáp lời.

 

Người nắm tay Nguyên nhi, :

Trẫm khi thấy Như Cẩm hoạt bát, thú vị, còn tìm đệm. nghĩ kỹ, nàng nhảy xuống vai trưởng, thực để mạng mắt.

 

Giọng ngài dần trở nên lạnh:

“Hắn là trưởng, mà nàng thể bất chấp, chẳng khác gì lão Tam bây giờ.”

 

Chuyện từng mẫu . Khi , Tống Như Cẩm mới mười ba mười bốn tuổi, hình nhẹ, nhảy từ cây xuống khiến trưởng thương.

Tổ mẫu từng đòi công bằng, nhưng tổ phụ thiên vị tiểu , yêu chiều tiểu cô quá mức. Trước mặt tổ mẫu, ông chỉ …phụ thể yếu, ngay cả cũng đỡ nổi, vô dụng mà thôi.

 

Hoàng đế dùng khăn lau sạch tay Nguyên nhi, ánh mắt ôn nhu, nhưng giọng thêm âm u:

“ Nghĩ , mẫu hậu chẳng sai. Với tính tình như Như Cẩm, vốn hợp để sinh dưỡng hoàng tử. Nàng chỉ thể con chim nhỏ vui mắt, chứ chẳng gánh nổi trọng trách.

 

Sau đó, hoàng đế bãi bỏ thầy dạy mà ông từng cẩn thận chọn cho Phù Hựu, để dọn về chỗ hoàng tử. Trong ngoài cung đều hiểu, hoàng đế từ bỏ Tam hoàng tử.

 

Người đến cung càng lúc càng nhiều. Ta đoán yên. ngờ, kẻ đó chính là tiểu cô – Tống Như Cẩm.

 

Nàng… tiến cung .

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

8

Khi tin , đầu đau như nứt, lấy khăn chít đầu trong thời gian ở cữ mà buộc chặt .

Cùng là hoàng cung, với khác thì phép tắc ngặt nghèo, mà với Tống Như Cẩm, nàng thể như chốn .

 

Ta dẫn Oanh Hồng đến tẩm cung của Tam hoàng tử, còn bước thấy tiếng trách móc oán giận của vọng :

“Con ngay nàng ý , ban đầu tỏ với con đều là giả dối. May mà mẫu phi luôn nhắc nhở, bằng con rơi bẫy . Lần thì rõ ràng quá , con tâu phụ hoàng, nàng dám mưu đồ ngôi vị!”

 

Ta lạnh, đẩy cửa bước :

“Rốt cuộc là ai mới tham vọng ngai vàng đây?”

 

Tam hoàng tử ngây , bổ nhào đến, nhưng Oanh Hồng đá văng . Mặt đỏ bừng:

“Ngươi rốt cuộc cũng lộ mặt thật , mẫu phi đang ở đây, ngươi gạt ai nữa chứ?”

 

Ta thản nhiên :

“Một kẻ c.h.ế.t nay bỗng dưng sống , đó chính là khi quân. Ngươi chắc chắn tố cáo ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/hoang-thien-bat-phu-hao-tam-nhan/chuong-5.html.]

Phù Hựu ngạo mạn:

“Thì ? Phụ hoàng sủng ái mẫu phi là chân tình, khác hẳn kẻ mặt dày như ngươi tìm cách tiến cung.”

 

Ta nghiêng nhường lối:

“Đi , Phù Hựu. Ngươi , mẫu phi ngươi ở ngoài cung còn sinh một đôi tiểu hài nhi với kẻ khác. Ngươi cứ việc tâu phụ hoàng.”

 

Hắn sững sờ, Tống Như Cẩm đầy hoang mang. Bàn tay đang nắm chặt lấy của hai mẫu tử cũng dần buông .

 

Ta lạnh nhạt tiếp:

“Ngươi vốn chẳng khả năng kế thừa ngôi báu. Dẫu , là con trai của hoàng thượng, mai cũng phong vương an nhàn hưởng phú quý. nếu phụ hoàng ngờ vực huyết mạch thì ? Hựu nhi, ngươi quen sống trong nhung lụa, lẽ nào chịu nàng liên lụy mà chết? Huống hồ ngươi ích kỷ bất tài, cho dù tha, giáng thứ dân, ngươi còn gì?”

 

Phù Hựu lảo đảo, mắt dán chặt Tống Như Cẩm:

“Ngươi… ngươi cùng ai sinh con?”

 

Sắc mặt nàng thoáng hoảng loạn:

“Không ai chuyện cả.”

 

Hựu nhi gầm lên, bóp chặt lấy cổ nàng:

“Ngươi hại ! Ngươi chết!”

 

Hắn nay mười bốn, sức lực như trâu mộng, Tống Như Cẩm đỏ bừng mặt, chới với chộp lấy chiếc bình hoa đập mạnh đầu , mới thoát .

 

Nàng ho khan, giọng bất cần:

“Phải, sinh. Thì ? Chẳng lẽ thể mưu cầu cuộc sống khao khát ? Ngươi chỉ nghĩ phụ hoàng sẽ nghi ngờ, ngươi từng nghĩ đến nỗi khổ của ? Trong cung phép tắc trùng trùng, đè nén đến ngộp thở. Thái hậu ép hầu bữa cơm, chỉ thôi cũng hai canh giờ, ngươi hiểu ?”

 

“Vậy ngươi thể bỏ mặc một trong cung ư?” Phù Hựu gào khàn giọng.

 

“Ngươi thể nhắm mắt ngơ nỗi khổ của ?” Tống Như Cẩm cũng gào đáp .

 

Không khí bỗng nghẹt thở. Rồi Phù Hựu lắp bắp hỏi:

“Ngươi trở về, chỉ vì sợ thành hoàng đế, chứ vì thương , đúng ?”

 

Hắn nhạt, lạc giọng:

“Ngươi thái hậu, nhưng giữ cung quy, sợ chối bỏ ngươi, nên mới một bên sinh con với khác, một bên dùng thư từ mơ hồ để trói buộc … Ngươi thật ích kỷ.”

 

Ta xen :

“Ngươi thấy , hai ngươi vốn là một giuộc, ai cũng đừng chê ai.”

 

Rồi giọng hạ xuống, chậm rãi thôi miên:

chỉ cần ngươi nhận, cũng nhận. Ai dám chắc nàng chính là Tống Như Cẩm? Mẫu ngươi đang yên nghỉ trong hoàng lăng kìa.”

Loading...