"A…"
Hắn lúng túng.
"Ngươi… tên là gì nhỉ?"
Ta cũng thấy ngượng.
Dạo , bọn hạ nhân gọi là Hải nương tử, hoặc gọi là " ".
Còn Nguyên Hoằng và Thẩm Tĩnh An thì thích gọi là "tiện nhân đó".
Ngay cả cũng quên mất tên là gì.
"Hồi điện hạ, … Hải Thư Vân."
Thư Vân chính là cái tên Thẩm Tĩnh An đặt cho .
Tự do tự tại, ngẩng đầu ngắm mây trôi.
Thẩm Tĩnh An tức đến nghiến răng.
"Ngả ngớn lẳng lơ. Quả nhiên là tiện nhân sinh để quyến rũ điện hạ."
Nguyên Hoằng liếc mắt Thẩm Tĩnh An.
"Tĩnh An, trẫm thấy tên Thư Vân ."
"Nàng là phụ hoàng xem trọng, cũng là phúc khí của Đông cung ."
"Nàng đừng mất chừng mực."
Giọng uy nghiêm lạnh lẽo, chẳng khác nào hoàng đế trong cung.
Đó là đầu tiên kể từ khi cung, dùng giọng chuyện với Thẩm Tĩnh An.
8
Đông cung rơi những cuộc tranh cãi triền miên.
Ai nấy đều hoang mang, bất an, mất hồn mất vía.
Đến mức Hoài An thể lén điện mà chẳng ai phát hiện.
Hắn nâng bụng bầu to đùng của như thấy bảo vật hiếm .
Rồi trút dục vọng như dã thú của .
"Nương nương, lão nô đảm bảo đây là cuối cùng khi sinh."
"Hai tháng tới, lão nô nhất định sẽ nhịn."
Ta lắc đầu.
"Không cần nhịn."
Ta nâng cằm Hoài An lên:
"Ta bao giờ ý định sinh đứa trẻ cả."
O mai d.a.o Muoi
Hoài An ngẩn gật đầu hiểu ý, bật ha hả.
"Nương nương, lão nô lâu gặp ai liều mạng như ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoi-uc-cua-gian-phi/4.html.]
"Người yên tâm, ngay."
Hoài An đúng là bên cạnh Hoàng thượng, thuốc gì cũng .
Ta uống thuốc sớm, lập tức chạy đến quỳ ở điện của Thẩm Tĩnh An.
Vừa khẩn cầu, vẻ mặt đầy chân thành.
"Nương nương… nô tỳ bằng lòng để đứa trẻ c.h.ế.t ngay khi đời."
Ta níu váy bà , van vỉ.
"Chỉ cầu xin … Thẩm Tĩnh An vui vẻ tự tin như xưa."
Bà càng lúc càng sững sờ.
"Nương nương còn nhớ trận lũ ở Dương Châu chứ? Khi đó cả thành đều hô vang là tiên nữ giáng trần, là cứu thế chủ."
"Nương nương còn từng … nhất định sẽ tạo một thế giới mới."
"Nô tỳ , nương nương lễ giáo phong kiến áp bức quá nặng nhưng luôn là ."
Thực chả phong kiến là gì.
Chỉ nhớ đây Thẩm Tĩnh An thế.
"Nương nương, là nữ nhân vĩ đại. Bị nhốt trong hậu cung thế , thật quá oan uổng."
Quả nhiên, Thẩm Tĩnh An liền chìm suy tư.
Ánh mắt lay động, lệ trào thành dòng.
Ta dựa đầu gối bà kể đủ chuyện.
Từ đầu gặp gỡ đến tiếng thơm dân gian dành cho bà .
"Nương nương trong lòng nô tỳ, mãi là tiên nữ nhất."
"Có thể quên nhưng ân tình dành cho , vĩnh viễn quên."
Thẩm Tĩnh An lệ rưng rưng, cúi xuống ôm chặt lấy .
"Thư Vân… thì là ngươi. Ta nhớ … là ngươi… xin … …"
Ta gắng sức đẩy mạnh, rút trâm đầu bà , đ.â.m thật sâu bụng .
Cả điện rối loạn.
Ta thấy tà áo long bào màu vàng của Nguyên Hoằng bước đại điện.
Dồn hết sức lực cuối cùng, gào lên về phía :
"Nương nương… nô tỳ thậm chí bằng lòng c.h.ế.t , tại … vẫn chịu buông tha cho nô tỳ…"
Tay Thẩm Tĩnh An nhuộm đầy m.á.u tràn từ váy .
9
Khi tỉnh , cả đại điện đầy đang quỳ rạp.
Cả Thẩm Tĩnh An cũng ở đó.