Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Bí Mật: Em Là Ánh Trăng Sáng Của Riêng Anh - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-03 05:43:27
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những chuyện đã xảy ra trong mấy năm qua, từng mảnh vụn vụn vặt vặt lặp lại trong đầu.

Chạm tay lên má, không biết từ bao giờ nước mắt đã rơi đầy mặt. Cả đêm tôi mơ mơ tỉnh tỉnh, chẳng phân biệt được đâu là mộng, đâu là thật. Mãi đến gần sáng, tôi mới thiếp đi trong mơ hồ.

Giấc ngủ ấy kéo dài rất lâu. Trong mơ cứ như có chiếc xe tải cán qua toàn thân, các khớp xương đau nhức dữ dội. Muốn kêu cứu nhưng cổ họng không phát ra được chút âm thanh nào.

Tôi bị tiếng chuông cửa làm tỉnh giấc. Khi mở mắt ra, phát hiện ra tất cả dường như không phải mơ. Cơ thể tôi vẫn đau nhức khủng khiếp.

Tôi lê bước nặng nề đến cửa, cố gắng lắm mới đi được. Qua mắt mèo, khuôn mặt của Phó Dục Thành hiện ra trước mắt.

Anh tới làm gì vậy?

Tôi không còn muốn có liên quan gì đến anh nữa. Nhưng trong tình trạng hiện tại, tôi thực sự cần một ai đó giúp đỡ.

Tôi mở cửa, định hỏi một câu: "Sao anh lại đến đây?"

Nhưng khi cất lời, tôi phát hiện giọng mình đã khàn đến mức không thể nói thành câu.

Ánh mắt Phó Dục Thành nhìn tôi có phần lo lắng. Chưa kịp để tôi mời vào, anh đã tự đẩy cửa bước vào.

Anh mang theo hơi lạnh của gió tuyết. Tôi không nhịn được mà hắt hơi, đầu đau đến mức gần như đứng không vững. Phó Dục Thành nhanh tay đỡ lấy tôi.

Rồi cúi người, bế bổng tôi lên theo kiểu công chúa, đưa tôi trở lại giường:

"Gọi điện cho em cả ngày mà không ai nghe, xem ra em cũng dính rồi."

Tôi khá bất ngờ. Bình thường tôi chỉ đi làm rồi về nhà, chỉ hôm qua mới dự tiệc một chút.

Nhìn thấy vẻ khó hiểu của tôi, Phó Dục Thành giải thích:

"Bộ phận của em hôm nay có mấy người dương tính. Các bộ phận khác thì không sao."

Nghe anh nói vậy, tôi vội co người lùi vào bên trong giường:

"Vậy anh đến làm gì? Sẽ lây cho anh đấy!"

"Không đến thì em tính sao?"

Không biết có phải vì đang bệnh mà tâm trạng tôi dễ nhạy cảm hơn, rõ ràng giọng anh chẳng dịu dàng gì, nhưng tôi vẫn thấy rất cảm động.

Nửa năm sau ly hôn, tôi sống một mình trong căn nhà này. Không xem tivi, không chơi game, nhiều khi chẳng buồn ăn.

Tưởng rằng mình sẽ cứ thế sống lặng lẽ mãi, ai ngờ Phó Dục Thành đột ngột xuất hiện, nói rằng sẽ chăm sóc tôi.

Tôi ích kỷ hy vọng anh sẽ ở lại.

Lần đầu tiên anh nấu cơm cho tôi, món ăn... dở kinh khủng nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của anh, tôi không nỡ nói thật.

Chỉ đành nhẹ nhàng bảo: "Thật ra em ăn đồ ăn ngoài với anh cũng được."

"Đồ ăn ngoài không tốt. Em ăn của em, anh nấu cho."

Lúc ấy tôi thầm mong giá mà mất luôn vị giác vì Covid. Nhưng tôi không mất.

Đêm đó, tỉnh dậy trên giường, tôi thấy anh cuộn mình trên chiếc sofa nhỏ bên cạnh. Trên cổ tay anh và cổ tay tôi còn buộc cùng một sợi len dài. Chắc là để nếu tôi cử động, anh sẽ biết ngay.

Lòng tôi bỗng mềm nhũn. Tôi không hiểu tại sao anh lại đối xử tốt với tôi đến vậy. Càng không hiểu lời đề nghị tái hôn hôm nọ của anh có ý gì. Chỉ biết đêm ấy trong lòng tôi mênh m.ô.n.g trống rỗng, chỉ còn một cánh buồm trắng đang chao đảo giữa biển khơi.

...

Bệnh tôi nhờ anh chăm sóc mà nhanh chóng đỡ hơn. Hoặc cũng có thể cơ thể tôi không muốn ăn đồ ăn anh nấu nên gấp rút khỏi bệnh.

Nhưng vừa khỏi chưa lâu, Phó Dục Thành lại ngã bệnh, cũng dữ dội không kém. Lúc đầu còn tỏ vẻ mạnh mẽ, nói không sao, nhưng đến tối thì sốt cao không dứt.

Quất Tử

Thuốc không có tác dụng, tôi đành dùng cách hạ sốt vật lý. Lúc tôi đang lau nách cho anh bằng cồn, anh bất ngờ nắm lấy tay tôi, thì thào:

"Uyển Nhiên... đừng rời xa anh."

Cả đêm đó anh cứ gọi tên tôi. Trái tim tôi đập thình thịch, nhưng tôi cố nhắc bản thân: đừng tự ảo tưởng, đừng nghĩ nhiều. Đợi anh hạ sốt rồi tôi sẽ nói rõ mọi chuyện.

Sau khi lau người xong, sợ anh vẫn sốt cao, tôi ngồi bên cạnh trông anh. Sợ buồn ngủ nên cầm điện thoại lướt mạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/hon-nhan-bi-mat-em-la-anh-trang-sang-cua-rieng-anh/chuong-4.html.]

Không ngờ sau vài ngày không online, Weibo lại có tin hot!

Tiêu đề là: [NÓNG] Phó Dục Thành đăng Weibo.

Anh ấy cũng chơi Weibo sao? Tôi bất giác hồi hộp, tay run khi nhấn vào chủ đề.

Càng xem, tim tôi càng loạn nhịp.

Dạo gần đây tin đồn tôi và anh từng bí mật kết hôn lan truyền rầm rộ. Phản ứng dư luận trái chiều.

Có một dòng bình luận được rất nhiều lượt thích:

"CEO mà cưới nhân viên thì còn vì gì ngoài tình yêu?"

Trong những người like có một tài khoản tên là Dục Thành.

Không hiểu sao tài khoản này bị dân mạng điều tra.

Người đăng bài nói rằng sau khi thấy tài khoản này like bình luận, anh ta bấm vào trang cá nhân và phát hiện một loạt chuyện động trời.

Tài khoản Dục Thành từng đăng hình một chiếc đồng hồ cổ – bản giới hạn toàn cầu. Chiếc đồng hồ đó, Phó Dục Thành từng đeo khi phỏng vấn.

Người kia dùng bằng chứng đó để đăng một dòng khác:

"Đây có phải là Weibo của Phó Dục Thành không?"

Bài đăng đó ngay lập tức viral. Trang cá nhân của Phó Dục Thành lập tức bị dân mạng đổ xô vào xem.

Tài khoản lập từ tám năm trước, nhưng chỉ đăng khoảng mười bài. Một trong số đó là ảnh một cục bông trắng, chú thích:

"Nhìn giống một cục bông nhỏ không?"

Tôi nhìn kỹ, là tôi lúc mặc áo len trắng! Dù không lộ mặt, tôi vẫn nhận ra chiếc áo ấy.

Anh còn bình luận thêm: "Mềm mềm."

Trước đây khi anh gối đầu lên người tôi, từng nói "rất mềm"...

Có một năm sinh nhật, tôi tự tay làm bánh cho anh. Không ngờ anh cũng đăng lên Weibo – kèm bình luận: "Xấu muốn khóc."

Tôi lướt lại, phát hiện có đến năm bài viết nói về tôi. Dân mạng bàn tán xôn xao:

"Trời ơi, cứ như xem phim thần tượng ấy, ngọt quá trời!"

"Tổng tài lạnh lùng cũng có mặt đáng yêu thế này à!"

"Cảm giác Phó Dục Thành yêu cô ấy lắm luôn! Tại sao lại ly hôn vậy trời?"

Bài viết cuối cùng là: "Cô ấy không cần tôi nữa."

Tim tôi như thắt lại. Không biết "cô ấy" là nói bà nội hay là tôi.

Đúng lúc ấy, Phó Dục Thành lại gọi tên tôi. Lần này giọng anh rõ ràng, tôi nhìn sang thì thấy anh đã tỉnh.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng dần hé lộ - trời đã sáng.

Tôi vội đứng dậy lấy nhiệt kế, định đo nhiệt độ cho anh nhưng vừa bước lại gần, anh đã kéo tôi vào lòng:

"Uyển Nhiên."

Cái ôm quen thuộc, anh ôm rất chặt.

"Tạm buông ra đi, em đo nhiệt độ cho anh."

"Anh khỏi rồi." Anh cầm tay tôi đặt lên trán mình.

Vẫn còn nóng, nhưng đỡ hơn trước.

Người ta nói khi bệnh sẽ như trẻ con, quả nhiên là vậy – lần đầu tiên tôi thấy Phó Dục Thành bám người đến thế.

Nếu không phải vì Covid, có lẽ tôi và anh chẳng còn cơ hội gặp nhau, càng không thể có được những phút giây dịu dàng như thế này.

Nhưng những phút giây ấy, cũng chẳng kéo dài được bao lâu.

Loading...