Trang bìa là ảnh chụp tập thể lớp thời cấp ba.
Tên album là: “Tôi đã gặp em ở đây.”
Một tiếng nổ vang lên trong đầu tôi.
Phát hiện bất ngờ khiến lòng bàn tay tôi lạnh toát.
Chừng ấy năm qua, rốt cuộc anh đang nhớ nhung ai?
Tôi không biết.
Chỉ biết rằng, suốt những năm cấp ba, anh gần như chẳng có chút ấn tượng gì về tôi.
Thời đó, tôi là một cô gái hoạt bát, lúc nào cũng như ánh mặt trời của lớp. Hết tiết là lao ra chơi với bạn bè, luôn ồn ào náo nhiệt.
Còn Phó Văn Nghiên là kiểu học sinh hoàn toàn khác biệt với chúng tôi.
Anh ít nói, mỗi ngày đều lặng lẽ ngồi ở chỗ mình làm bài tập khó nhằn.
Anh chẳng thân thiết với bạn gái nào, bình thường nhìn thấy bọn tôi đùa giỡn còn cố tình né tránh như sợ bị dính vào.
Thế nhưng, vẻ ngoài xuất sắc và thành tích học tập vượt trội vẫn khiến anh trở thành tâm điểm của nhiều cô gái.
Bao gồm cả tôi – người tưởng chừng chẳng liên quan gì đến anh.
Tôi đã lặng lẽ dõi theo anh ba năm, rồi cố gắng thi đậu vào cùng một trường đại học với anh.
Phải đến đại học, anh mới bắt đầu thân quen với tôi.
Vậy… album đó đang lưu giữ ký ức của ai?
Là hoa khôi từng hỏi bài anh mỗi giờ ra chơi? Hay là cô bạn cùng bàn học giỏi như anh?
Trong lúc tôi còn đang rối bời suy nghĩ, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng lại.
Tôi hoảng loạn thoát khỏi album, lại bị anh bắt gặp.
Anh chỉ quấn một chiếc khăn trắng quanh hông, những giọt nước chảy dọc theo cơ bụng anh, lẩn khuất bên trong lớp vải, khiến người ta khó lòng rời mắt.
Tôi chưa từng thấy anh nghiêm túc đến thế.
“Nam Sơ.” Anh bước lại gần, nghịch ngợm chiếc điện thoại nhỏ, giọng điệu bình thản nhưng khó đoán: “Em đã thấy gì rồi?”
5
Tôi đã thấy gì ư?
Chẳng qua là thấy chồng mình nhớ nhung một người phụ nữ khác suốt mười mấy năm.
Thái độ hoàn hảo quá mức mà Phó Văn Nghiên dành cho tôi, cuối cùng cũng có lời giải.
Chỉ là… anh không yêu tôi.
Tôi mệt mỏi thở dài, khẽ lắc đầu, định đứng dậy vào phòng tắm.
Nhưng anh lại không chịu buông tha, bất ngờ leo lên giường, ôm chặt lấy tôi, giọng trầm thấp: “Nam Sơ đã mở cái album đó rồi sao?”
Anh còn mặt mũi hỏi tôi câu đó?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/hon-nhan-la-mon-qua-ma-anh-sap-dat/chuong-2.html.]
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Tôi gạt tay anh ra, cười nhạt: “Em đâu có biết mật khẩu album đó. Cũng chẳng quan tâm bên trong có gì.”
Nhìn vào ánh mắt phức tạp của anh, tôi chợt thấy lòng mình bình thản lạ thường: “Chỉ cần anh giữ lòng chung thuỷ với em là đủ rồi.”
Nói cho cùng, cuộc hôn nhân giữa tôi và anh cũng chỉ là một tai nạn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, trong một buổi tụ họp bạn bè, Phó Văn Nghiên vì tốt bụng mà đưa tôi – cô gái say mèm – về khách sạn.
Tôi túm lấy cổ áo anh, thổ lộ tình cảm rồi còn cưỡng hôn anh nữa.
Sau một đêm hỗn loạn, anh nhìn vết cào trên n.g.ự.c mình rồi nghiêm túc nói sẽ chịu trách nhiệm.
Cứ thế, tôi và anh bước vào hôn nhân một cách mơ hồ.
Tôi vốn chẳng có tư cách đòi hỏi anh phải yêu mình sâu đậm.
Phó Văn Nghiên bật cười khẽ, đôi mắt anh dường như tối lại.
Anh buông tôi ra, khôi phục vẻ dịu dàng thường ngày, điềm đạm nói: “Anh luôn thủy chung với em, trước kia là vậy, bây giờ cũng thế.”
Giỏi diễn thật đấy.
Lòng tôi âm ỉ đau.
Nên tôi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ bước xuống giường.
6
Hôm sau đi làm, tôi cứ lặp đi lặp lại chuyện cái album đó trong đầu, không sao dứt ra được.
“Nam Sơ, vào phòng tôi một chút.” Sếp tôi – Thẩm Dự – gõ nhẹ lên bàn làm việc của tôi.
Tôi gật đầu, lơ mơ bước theo anh vào trong.
Vừa đóng cửa lại, gương mặt nghiêm nghị thường ngày của Thẩm Dự bỗng trở nên dịu đi.
“Nam Sơ, nếu em gặp chuyện gì khó khăn thì cứ nói với tôi.” Anh ngừng một chút rồi tiếp lời, “Hôm nay trạng thái của em không tốt.”
Từ khi tôi vào công ty, Thẩm Dự đã luôn quan tâm đến tôi. Anh như người thầy, người bạn – một người đáng tin cậy.
Nhưng tôi chỉ khẽ lắc đầu, tránh ánh mắt sắc bén của anh, nhẹ giọng nói: “Giám đốc Thẩm, em chỉ là nghỉ ngơi không đủ thôi.”
Không biết có phải ảo giác không, ánh mắt anh thoáng lướt qua dấu hôn lờ mờ dưới cổ áo tôi.
Anh thở dài, giọng càng thêm mềm mại: “Nam Sơ, đừng khách sáo với đàn anh như tôi. Hoàn thành tốt dự án này, tôi cho em nghỉ phép.”
Tôi còn chưa kịp vui, anh đã ngoắc tay ra hiệu tôi lại gần: “Tối nay ăn tối với tôi nhé.”
Tôi cứ nghĩ đó là bữa tiệc tiếp khách, nên đã nhắn tin cho Phó Văn Nghiên bảo không về nhà ăn cơm.
Không ngờ, khi đến nơi, trong căn phòng riêng sang trọng ấy chỉ có tôi và anh.
Thẩm Dự bề ngoài lạnh lùng, thực chất lại là người hoài cổ.
Anh kể tôi nghe bao kỷ niệm thời đại học, ánh mắt ẩn chút men say lặng lẽ dừng lại trên gương mặt tôi: “Nam Sơ, anh ấy… có phải không tốt với em?”
Ánh nhìn đầy cảm xúc của Thẩm Dự khiến tim tôi chấn động.
Tôi định cười xòa để lảng tránh thì anh đã lên tiếng ngắt lời: “Em phải biết rằng…”
Anh nâng ly rượu chạm vào ly tôi: “Nam Sơ, em có rất nhiều sự lựa chọn.”