HÔN PHU KHÔNG ĐƯỢC THÌ ĐỔI - 2

Cập nhật lúc: 2025-09-27 14:38:55
Lượt xem: 1,293

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngươi tiếc đến ?”

 

Tiếng trầm lắng vang lên bên cạnh.

 

Trình Tầm Tri chằm chằm , môi mím chặt, gương mặt cứng cỏi.

 

Ta liếc xoay phủ:

 

“Liên quan gì đến ngươi?”

 

Trước khi đính hôn, còn kiên nhẫn dỗ dành , giờ thì thôi, tiểu điên thật khó dỗ.

 

Vừa bước qua bậc cửa, Dương Thanh Tiêu khoanh tay chờ một bên:

 

“Mau cưỡi ngựa đây.”

 

Trình Tầm Tri gia nhân chặn ngoài cửa, gọi với theo :

 

“Tống Doanh Lý, với nàng mới lui hôn hai tháng, nàng tìm mới. Nàng từng sẽ luôn thuận theo cơ mà!”

 

Ta đáp, chỉ lưng vẫy tay.

 

Lời ngon ngọt dỗ dành, cũng tin thật.

 

3

 

Phu xe từ chuồng chọn một con ngựa, cưỡi lên khỏi đại môn, Dương Thanh Tiêu lên ngựa theo sát, chỉ còn Trình Tầm Tri ở ngưỡng cửa.

 

Trước hai nhà Tống – Dương ở cạnh , và Dương Thanh Tiêu trèo tường sang bên lớn lên cùng .

 

Dương Thanh Tiêu quyết lui hôn, Dương bá mẫu để bù đắp cho chủ, mua chiếc lầu cũ tặng , họ dọn sang nhà mới.

 

lui hôn với Dương Thanh Tiêu, vẫn kính trọng Dương bá mẫu.

 

Bà nấu bao món thích, kéo lên chỗ chính giữa mâm: 

 

“Con đó, gọi thì quên bá mẫu ?” 

 

Ta từ tay áo rút một chiếc hộp lễ mảnh:

 

“Làm thể, quên nào thì quên, chứ quên bá mẫu.”

 

Hộp lễ bên trong đựng một trâm ngọc bích trong suốt, bà vô cùng ưng ý, sai cất kỹ: 

 

“Tống tỷ thật chu đáo, nên mới khiến di mẫu nhớ mãi về nàng.”

 

Nghe tiếng, liếc sang; bên cạnh Dương Thanh Tiêu một cô nương yếu ớt đang , nàng , mím môi như mà thôi, vẻ nỗi ấm ức chẳng thể thốt.

 

Ta lôi một cái hộp gấm, dậy tiến đến bên nàng, lấy đôi bông tai đặt lỗ tai nàng.

 

“Có lòng thì tất nhiên cũng quên biểu .”

 

Tần Quyên , chớp mắt đỏ bừng mặt. 

 

Ta véo má nàng một cái, xuống hỏi han tình hình Dương bá phụ.

 

Dương bá phụ đang cố liên hệ với đội thương buôn Tây Vực, hợp tác với Dương gia, còn đang ở Tây Vực về. 

 

Dương bá mẫu vài câu, tiến trình khá .

 

Cả mâm bữa chỉ bốn , duy chỉ một luôn lạnh như băng. 

 

Ta vốn thích đem nóng mặt dán m.ô.n.g lạnh, huống hồ giờ chủ Dương gia Dương Thanh Tiêu, càng cần bám lấy xin mở miệng.

 

Bữa ăn xong, mặt trời lặn, Dương bá mẫu trời xám, nắm tay

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

“Trời u ám, vẻ sắp mưa, tối nay con cứ ở đây ngủ .”

 

Ta định mở miệng từ chối thì bà siết chặt tay: 

 

“Không đồng ý là coi thường nhà bá mẫu tồi tàn đó.”

 

Ta đành nhận lời, Dương bá mẫu mừng rỡ sai dọn phòng khách cho .

 

Ta tắm rửa xong thổi tắt đèn, đêm đúng là gió lớn mưa to. Ta như tiếng đẩy cửa. 

 

Trong bóng tối mở mắt , đoán xem đến là ai. Cánh cửa mở khẽ khép .

 

Người đến bước nhẹ, mang theo luồng lạnh, lặng lẽ chui chăn của , ôm lấy eo , thì thầm năn nỉ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hon-phu-khong-duoc-thi-doi/2.html.]

 

“Tống tỷ, mưa to quá, sợ.”

 

4

 

Tóc Tần Quyên ướt, thắp đèn lấy khăn lau, liếc bên giường: 

 

“Đêm khuya, mưa lạnh, ngươi còn dám mang tất?”

 

Tần Quyên chui gần tay , ngẩng mặt

 

“Bệnh thì mới tỷ thương chứ.”

 

Ta gõ gõ trán nàng, lấy khăn lau tóc cho nàng. 

 

Thổi tắt đèn nữa.

 

Nàng ngủ trong bên cạnh , quậy, đảo đảo ; vỗ nhẹ: 

 

“Ngủ .”

 

Nàng lầm bầm: 

 

“Tỷ tỷ, lâu tỷ sang thăm , hôn phu mới tỷ ý ? Biểu ca mặt còn khó hơn .”

 

Ta nhắm mắt trả lời: “Người cũng , chỉ là yếu.”

 

Tần Quyên liền ngoan, động đậy cũng hé răng. 

 

Ta mở mắt, trong bóng đêm mân mê chạm dái tai nàng: 

 

“Sao ngủ cũng tháo bông tai ?”

 

Nàng lẩm bẩm: 

 

“Tỷ tự tay đeo cho , nỡ tháo.”

 

Ta mò mẫm lấy xuống, đặt lên đầu giường. 

 

Nàng nắm tay

 

“Tỷ ít khi khen ai, chắc thật sự .”

 

Ta khỏi mỉm

 

“Hắn thì , còn ngươi thì .”

 

Tần Quyên im lặng, khẽ ôm chặt hơn. 

 

Hai sát ấm, suy nghĩ lịm dần sắp ngủ.

 

Cửa kẽo kẹt. 

 

Ta mở mắt, che Tần Quyên xuống chăn.

 

 Lần bước chân nặng hơn, đến bên giường, cong ngón tay lướt nhẹ qua mặt :

 

“Thua thiệt cho khó lắm ?”

 

Ta giả vờ ngủ, tỏ vẻ

 

Dương Thanh Tiêu thở dài, giọng nhẹ như lá rụng:

 

“Chỉ cần mềm mỏng chút, với là ghen, chẳng ai ngăn chúng thành .”

 

5

 

Hắn tự chuyện một lâu, nhắc về hồi nhỏ chơi cùng , rằng hồi đó dễ thương bao, cứ bám m.ô.n.g mà gọi ca ca.

 

lớn lên , vẫn sống trong thuở ấu thơ.

 

Trong bóng tối bên trong bất ngờ thò tay , vụt tách bàn tay Dương Thanh Tiêu .

 

“Biểu ca nhầm phòng lúc nửa đêm, để truyền tai thì khó lắm.”

 

Tần Quyên như một chú sói con, giọng gằn lạnh. Ta còn tưởng nàng ngủ.

 

Ta kéo nhẹ nàng, nàng vẫn đang sống ở Dương gia, tiện to chuyện với Dương Thanh Tiêu.

 

Loading...