Hồng Y Che Giáp Sắt - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-09-22 05:32:28
Lượt xem: 176
1
Huynh trưởng và “tẩu tẩu” hoảng hốt mặt.
Hai họ , trưởng vỗ đùi đánh đét một cái: “Trăm phương ngàn kế, vẫn chỗ sơ hở!”
Ta: “…”
Xin hỏi là tỉ mỉ ở chỗ nào ?
Ta đưa mắt vị “tẩu tẩu” một nữa.
Ngũ quan sâu sắc, mày kiếm mắt sắc.
Vóc cao to, vai rộng eo hẹp.
Da ngăm đen, thế mà mặc một chiếc váy hồng phấn.
Tay áo trông như sắp bung chỉ đến nơi.
Ta: “…”
là dám thẳng.
Ta vội cúi đầu xuống, và , ôi một đôi chân ngoại cỡ.
Thôi thì nhắm mắt cho xong chuyện.
2
Hai đối diện nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.
Vị “tẩu tẩu” mím môi, khoanh tay sang một bên.
Hửm?
Ta cố gắng giữ giọng bình thường nhất thể: “Tẩu tẩu độn gì n.g.ự.c thế, bánh bao ?”
“Nàng” cứng đờ cả , nhưng vẫn mím chặt môi .
Huynh trưởng vội lên tiếng: “Nhã Nhi! Muội là , còn thể thống gì nữa!”
Ta “Ồ” một tiếng, dậy phủi váy chuẩn rời :
“Muội một ngoài lâu như đúng là chẳng thể thống gì, về phủ đây.”
Huynh trưởng lao tới níu : “Muội ! Huynh sai !”
Ta gương mặt trưởng thành và cương nghị hơn ba năm của , lòng đầy khó hiểu:
“Huynh trưởng, dù ba năm gặp, nhưng nhớ hồi nhỏ đầu óc va đập .”
Huynh trưởng: “…”
Ta , vị … Thôi bỏ , đau mắt quá.
“Huynh thẳng . Đã về kinh thành về phủ, gọi tửu lầu gì?”
Huynh trưởng vung tay áo, sang khoác vai “tẩu tẩu”, động tác trông phóng khoáng lắm, chỉ điều cánh tay gần như ôm trọn bờ vai rộng của “nàng”.
Mà vị “tẩu tẩu” , sắc mặt còn khó coi hơn cả , ánh mắt giấu nổi vẻ chán ghét, nắm đ.ấ.m siết chặt trông chẳng giống “ tình, ý” như lời trưởng chút nào.
“Huynh đưa Tiêu Nhi về nhà.” Giọng trưởng vang dội, đầy khí thế.
Ta bình tĩnh gật đầu: “Phụ và mẫu tưởng ngoài bôn ba, ngờ trở về thành kẻ đoạn tụ. Thật là một bất ngờ lớn.”
Huynh trưởng vội xua tay: “Không, !”
3
Bảo nghi ngờ đầu óc trưởng vấn đề, lý do.
Nghe xem, những lời gì .
Ta uống một ngụm lạnh, nén giận tóm tắt:
“Vậy là trưởng vì trốn cuộc hôn nhân với trưởng nữ nhà họ Tống, nên mới nhờ một nam nhân đóng giả nữ nhân để tẩu tẩu của ?”
Mắt trưởng sáng rỡ, gật đầu lia lịa.
Khóe mắt liếc sang nam nhân… , “tẩu tẩu”.
“Nàng” mặt đen như đ.í.t nồi, lôi hai cái bánh bao trong áo , giọng trầm xuống lạnh như băng: “Đừng , lúc thấy chuyện còn thấy hoang đường hơn cả .”
Ta chút tò mò: “Vậy đồng ý?”
Nam nhân nhíu mày, dùng mu bàn tay lau vết son môi: “Hắn cứu một mạng.”
Huynh trưởng thấy thế vội chộp lấy tay “nàng”: “Đừng lau!”
Người nọ nhắm mắt : “Sớm thế , thà lúc đó c.h.ế.t quách cho xong.”
Ta nhịn mà cong cong khóe mắt. Thấy , trưởng liền sáp gần, mặt dày mày dạn:
“Muội , , giúp ! Huynh cưới một nữ nhân từng gặp mặt!”
Ta cố gắng thức tỉnh lý trí của : “Huynh trưởng, tin , cứ dẫn thẳng một nam nhân về nhà còn hơn bây giờ nhiều.”
Ai ngờ nguyên tắc: “Không ! Huynh tật đoạn tụ!”
Ta há hốc miệng, gì hơn.
Thôi , thôi . Chờ về nhà ăn một trận đòn, chắc trưởng sẽ nhận hiện thực thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/hong-y-che-giap-sat/chuong-1.html.]
Tin tưởng phụ và mẫu , tin tưởng gia pháp.
4
Huynh trưởng luôn gọi nam nhân là Tiêu Nhi.
Ta hỏi hai quen thế nào, họ ăn ý đến lạ, câm như hến.
Ta mỉm gật đầu: “Lát nữa mẫu hỏi, cũng giữ im lặng như thế thì .”
Sau đó, chạy tới tửu lầu mấy ngày liền.
Chuyện thật sự quá kinh thiên động địa, dám gọi cả tỳ nữ theo, đành tự lo liệu.
Có hôm mua quần áo cho nam nhân nọ, ông chủ tiệm vải xong đo báo, ánh mắt quét qua một cách khó tả.
May mà tầm xa, che mặt .
Lại hôm dạy “nàng” cách thu dáng hùng dũng.
Nhìn nam nhân mặt sa sầm học rụt rè, nhịn , nỗi bực bội trong lòng cũng vơi phần nào.
Quả nhiên, thấy còn khổ hơn , lòng cũng an ủi.
Người nam nhân ngước lên thấy , cũng cong môi theo, ngũ quan góc cạnh bỗng trở nên mềm mại nhiều: “Đừng nữa.”
Ta vội nghiêm mặt, chỉ trỏ: “Tẩu… tẩu! Đã là mở miệng chuyện! Mở miệng một cái là lộ hết bây giờ!”
Nhìn “nàng” đau khổ nhắm mắt ngậm miệng , càng thêm phóng túng.
5
Cứ thế qua mấy ngày, mẫu gọi đến: “Con dạo cứ ngày nào cũng chạy ngoài thế?”
Ta suýt nữa thì nức nở thành tiếng, mẫu ơi, con nỗi khổ !
Phải dựa việc tưởng tượng cảnh trưởng đánh đến lóc thảm thiết, mới ép nuốt ngược nước mắt trong.
“Mẫu , ? Cây liễu trong sân nhà mọc lắm.”
Mẫu : “?”
Ta gần như là ám chỉ thẳng thừng: “Cành liễu , quất thì đau !”
Mẫu , đừng con thất vọng đấy nhé!
6
Hôm nay, trưởng nam nhân mặt, mắt sáng rực lên: “Tiêu Nhi! Nàng quá! Giờ thì ai mà phân biệt nàng là nam nữ!”
Ta bên cạnh ung dung vạch trần lời dối của : “Chỉ cần mắt mù, ai mà chẳng .”
Huynh lườm một cái cháy mặt.
Tốt, lắm. Qua cầu rút ván ?
Nghĩ đến cảnh sắp đối mặt khi về phủ, tâm trạng hẳn lên, thèm so đo với nữa.
Lúc , nam nhân đột nhiên lên tiếng: “Nếu đánh thì ?”
Xem kìa, thực tế và lý trí bao.
Lời an ủi của trưởng mới thật lạnh lẽo : “Không Tiêu Nhi, nàng da dày thịt béo, ăn một trận đòn nhằm nhò gì!”
Người nam nhân: “…”
Ta: “Phụt…”
Cười xong mới phát hiện nam nhân đang nheo mắt qua gương đồng, gật đầu với “nàng”: “Nếu g.i.ế.c diệt khẩu, thật lòng ủng hộ.”
Người gì, chỉ khẽ cong môi.
Huynh trưởng ở bên cạnh nhảy dựng lên bán , chỉ .
Huynh trưởng của ơi, đợi đưa “nàng” về phủ, sẽ còn thêm dầu lửa cho cơn giận của phụ và mẫu nữa cơ.
7
Ngày trưởng về phủ, phụ và mẫu hề .
Khi gã sai vặt ở cổng chạy la “Thiếu gia về !”, trưởng sải bước đại sảnh.
“Phụ ! Mẫu ! Muội ! Con về !”
Phụ và mẫu kinh ngạc đến mức năng lộn xộn: “Nhà chúng còn nhi tử nữa cơ ?!”
Huynh trưởng đỏ hoe mắt: “…”
Vẫn là mẫu hồn , nắm lấy tay trưởng: “Nhi tử của ! Cuối cùng con cũng về !”
Không khí trở đầy cảm động, vành mắt trưởng cũng đỏ lên.
Phụ bên cạnh gật đầu hài lòng: “Còn sống trở về là .”
Huynh trưởng suýt thì òa lên.
Chắc là cảm động lắm, đoán .
8
Ba năm gặp, tự nhiên nhiều chuyện để .
Một câu của phụ : “Nhi tử, mấy năm nay ở ngoài con sống ?”