HỢP ĐỒNG NGOÀI GIỜ - CHƯƠNG 16 – NHỮNG ĐIỀU CÒN LẠI Ở THÀNH PHỐ
Cập nhật lúc: 2025-11-04 04:46:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi sáng bắt đầu bằng tiếng xe khách rú còi nơi đầu đường. Mấy bà chợ huyện lục tục gánh rau, gạo; khói bếp vẽ lên trời những vệt trắng mảnh. An Nhiên xếp sổ bài học tiếng nước sôi trong ấm đất. Ngày yên đến độ thể đo thời gian bằng chim sáo kêu nhà.
Khoảng mười giờ, khi cô đang giặt mớ áo dính bùn ở giếng, tiếng động cơ lạ dừng ngoài cổng. Không xe máy – tiếng máy êm và đều, chỉ thể là ô tô. Cô ngẩng đầu, thấy bụi đường xé thành một làn sáng. Cửa xe mở, một dáng quen thuộc bước xuống: áo sơ mi trắng, giày bóng, túi da đen. Minh – đồng nghiệp cũ, nay lên chức trưởng nhóm dự án.
Anh khựng giữa nắng, cô ngạc nhiên, như thể bỗng bắt gặp một trong bức ảnh cũ đang chuyển động thật.
“Cô… đúng là cô .”
“Ừ, đây,” cô đáp, giọng trầm mà bình. “Vào nhà , ngoài nắng.”
Bà ngoại từ bếp , kéo ghế cho khách, rót . Minh cúi chào lễ phép, quanh, ánh mắt chạm mấy tấm bảng gỗ tường – nơi treo những chữ nguệch ngoạc của bọn nhỏ. Anh ngạc nhiên:
“Cô mở lớp học thật ?”
“Thật. gọi là lớp thì to tát. Chỉ là mấy đứa nhỏ thích học chữ.”
Anh im vài giây, ánh dừng ở bàn tay cô – rám nắng, chai nhẹ nơi ngón cái. Rồi mở túi, lấy phong bì cứng, đẩy nhẹ qua bàn:
“Thư mời chính thức của công ty. Giám đốc mới cô về . Dự án tắc mấy tháng, ai xử lý . Họ chỉ cô nổi.”
Cô đặt ly xuống, nước mỏng bay lên giữa hai . Bà ngoại cạnh, , chỉ xé nhẹ miếng cau bỏ miệng nhai.
“Ở đó giờ khác ,” Minh tiếp, giọng mang vẻ nôn nóng quen thuộc của thành phố. “Không còn những chuyện cũ. Cô , nhiều tiếc khi cô lắm.”
Cô , mắt dõi theo vệt sáng rơi nền đất. Một con kiến bò ngang qua, chậm rãi.
“Ngày đó , ai tiếc,” cô khẽ. “Giờ họ cần, hẳn vì , mà vì thứ từng giữ cho họ mà họ quên.”
“Thứ gì?”
“Nguyên tắc. Và lòng tin.”
Minh nữa. Gió thổi qua mái ngói, kéo theo mùi khói bếp xa xa. Bà ngoại đặt chén xuống, giọng thản nhiên:
“Ở cũng cần , nhưng ai thiếu cũng sống thôi. Quan trọng là chỗ nào cho ngủ yên.”
Minh gật đầu, như nhận thể thắng trong cuộc trò chuyện . Anh đồng hồ, cô:
“Dù , cô nghĩ kỹ nhé. Giấy hiệu lực một tháng.”
“Cảm ơn .”
Anh , sân yên. Chỉ còn dấu bánh xe hằn lên đất, nước bốc chậm. Cô cầm phong bì, tên công ty in nổi mà thấy xa như một ký ức thuộc về nữa.
Buổi chiều, trời âm u. Trọng ghé qua, vai vác mấy tấm gỗ nhỏ. “Làm bảng mới cho tụi nhỏ, cái cũ gần mòn ,” . Thấy cô im, ngừng tay. “Có chuyện gì ?”
“Có cũ tìm. Muốn về thành phố.”
Anh hỏi thêm, chỉ gác tấm ván xuống, lên, lau trán:
“Thành phố to, nhiều cơ hội. Ở đây nhỏ, chỉ ruộng.”
“ ở đó dễ lạc. Còn ở đây, năm mười vòng thì cũng chỗ cũ.”
“Cô sợ lạc ?”
Cô nghĩ một chút, đáp: “Không. sợ giả vờ đường.”
Anh , tiếng to, nhưng đủ khiến mây tan khỏi khí nặng. “Cái gì trồng bằng thương thì lâu nảy, nhưng sống dai,” , lặp câu từng dùng. “Ở cũng .”
Cô ngẩng lên, tấm bảng trống mặt: “Chắc sẽ ở thêm một mùa nữa. Ít nhất cho tụi nhỏ xong chữ cuối.”
Trọng gật đầu. “Đất nhớ chân cô . Đi lâu, nó buồn.”
Câu như đùa nhưng lòng cô rung nhẹ. Không rung của tình cảm, mà là rung của sự đồng điệu – giống như khi gió lùa qua cánh đồng, từng bông lúa khẽ cúi đầu chào .
Đêm đó, cô mở phong bì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/hop-dong-ngoai-gio/chuong-16-nhung-dieu-con-lai-o-thanh-pho.html.]
Tên công ty, logo, điều khoản, mức lương, phụ cấp, phòng riêng – thứ gọn ghẽ, sạch sẽ. Chỉ thiếu một thứ: .
Cô gấp , đặt lên bàn. Cạnh đó là vở học của Hạnh: chữ “Cảm ơn” nghiêng nhưng đều. Mực nhòe, chắc tay run. Dưới chữ “Cảm ơn”, Hạnh vẽ thêm một bông hoa, ghi: “Tặng cô.”
Cô bông hoa, thấy một sự cân bằng lạ: giữa những con chữ vụng và bản hợp đồng trơn tru, cô thuộc về bên nào. Không vì ít tiền, mà vì ở đây, cần cô thật.
Những ngày , cô tiếp tục lớp học. Đêm, Minh gửi email: “Nếu thể về, ít nhất nhận lời tư vấn dự án từ xa.”
Cô trả lời ngay. Sáng, khi giúp bà rửa rau, cô : “Có con việc .”
Bà gật gù: “Con là việc, là đời thì chọn thôi.”
Trưa, cô đồng, gặp Trọng đang chống cuốc. Anh chỉ tay về phía ruộng: “Lúa chỗ mọc đều, chắc do chỗ thấp quá.” Cô cúi xuống, nhặt nắm bùn lên xem. Mát, mịn, dẻo – thứ cảm giác mà bàn tay văn phòng bao giờ .
“Thành phố mùi ,” cô .
“Có chớ, chỉ là họ xịt nước hoa lên ,” .
Cô , bật theo. Tiếng hòa tiếng gió lùa qua hàng cau. Lúc đó, cô chợt hiểu: những mùi cần thơm, chỉ cần thật.
Tối, cô mở laptop cũ, soạn một bản kế hoạch gửi Minh – để công ty, mà là đề xuất: “Kết nối doanh nghiệp với làng nghề.”
Trong email, cô :
“Nếu thành phố thể mua nông sản sạch trực tiếp từ trồng, cả hai bên đều lợi. thể giúp xây dựng mô hình thử nghiệm ở đây. Không cần về, chỉ cần hỗ trợ kỹ thuật và truyền thông.”
Ba ngày , Minh trả lời: “Ý tưởng . trình lên sếp.”
Cô mỉm . Không cần danh xưng để việc tử tế. Chỉ cần một nơi tin giá trị theo đuổi.
Cuối tháng, cô tổ chức buổi học ngoài trời, đưa tụi nhỏ bờ kênh tập bảng hiệu xe hàng qua . “Đọc chữ gạo sạch kìa,” cô . “Chữ mai mốt tụi con gặp nhiều lắm.”
Một đứa hỏi: “Sạch là gì cô?”
Cô đáp: “Là thứ pha tạp.”
“Như tụi con học gian dối hả?”
“Ừ. Giống đó.”
Trọng từ xa , nụ lẫn trong nắng. Anh mang theo vài tấm biển nhỏ: “Rau sạch Phú Điền”, “Trứng gà ”. Cô hỏi:
“Anh gì với mấy tấm ?”
“Treo thử ở chợ. Biết chịu ghé mua.”
Cô im một lát, :
“Để giúp thiết kế , thêm mã QR, quét là thông tin.”
“QR?”
“Thứ để thành phố tin tụi hơn.”
Trọng gật. “Tin cũng là hàng hiếm.”
Đêm, trời đổ mưa. Mái ngói nhỏ giọt đều đều xuống lu nước. Cô trong chăn, tiếng mưa như tiếng máy đ.á.n.h nhịp bàn phím. Khác chăng là giờ còn email nhắc deadline, còn tin nhắn thúc giục. Chỉ mưa – kiên trì, đều, cần khen thưởng.
Cô nghĩ đến lời bà: “Ở cũng sống , miễn ngủ yên.”
Ngày xưa cô mất ngủ vì sợ sai. Giờ, cô thức để mưa. Sáng mai, ruộng sẽ đầy nước, hạt giống gieo sẽ nảy mạnh hơn.
Cô khép mắt, mỉm . Trong bóng tối, dường như một đường sáng mảnh nối giữa thành phố và làng: sợi dây vô hình bằng chữ, bằng lòng tin, bằng một ý định nhỏ mà bền – cho đất đáng giá.
Cô sẽ , nhưng chắc một điều: nơi nào còn thật, nơi đó còn việc để . Và lẽ, thành phố cũng cần học từ làng – học cách bắt đầu bằng thương, chậm mà dai.
Ngoài hiên, mưa rơi dày hơn. Dưới mái ngói, một hạt nước rơi xuống đúng miệng lu, tạo tiếng “tách” trong trẻo – như một dấu chấm tròn cuối câu, kết thúc yên lành cho một ngày đủ đầy.
— HẾT CHƯƠNG 16 —