HỨA THẮNG NAM - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2025-11-22 04:37:15
Lượt xem: 574

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 4:

 

“Một tháng ít nhất cũng đưa tao một ngàn rưỡi.”

 

Đến lúc mới hiểu , bà hề định .

 

chỉ tiếp tục lấy tiền của như ở quê.

 

“Không .”

 

Đó là sự thật.

 

chỉ đang nợ học phí, mà còn tự nghĩ cách kiếm tiền sinh hoạt.

 

Món ăn căng tin tuy rẻ, nhưng cũng trả tiền.

 

còn cần mua máy tính.

 

Từng khoản chi tiêu khiến đầu đau như nổ.

 

lấy sạch tiền thưởng của , mà còn mặt mũi đòi đưa thêm?

 

gạt tay bà , mặt lạnh tiếp tục bước .

 

Một mềm lòng, chỉ đổi một đời quấy rầy.

 

 

Buổi tối, khi trở ký túc xá, đúng lúc gặp quản lý ký túc xá đang kiểm tra phòng.

 

Cô chủ động bước đến chuyện vài câu:

 

“Đừng yêu sớm. Hãy để tâm việc học. Con cố suốt mười hai năm , ráng thêm bốn năm nữa, sẽ nhẹ nhàng thôi.”

 

Không cần đoán cũng , chắc chắn Trình chạy đến chỗ quản lý ký túc xá để kể khổ.

 

Điều bất ngờ là… ở đây giống ở làng.

 

Nếu chuyện xảy ở quê, họ nhất định sẽ :

 

“Đừng bỏ quên ơn nghĩa, phụ nữ hầu hạ chồng và chồng mới là quan trọng nhất.”

 

thật sự ơn quản lý ký túc xá.

 

chút giống , luôn dặn đặt việc học lên hàng đầu.

 

chuyện Trình lấy mất học phí của , nên giới thiệu đến ca đêm ở một cửa hàng tiện lợi bên ngoài trường.

 

Tiền nhiều, nhưng đủ để đỡ lo việc ăn uống.

 

Thời gian trôi nhanh, Trình ở lì trong ký túc xá hai tháng lúc nào .

 

Ba bạn cùng phòng còn đều nộp đơn khiếu nại bà và yêu cầu bà chuyển .

 

Mẹ Trình thường lén dùng đồ vệ sinh cá nhân của họ.

 

Lúc đầu vì thương hại, nghĩ bà là phụ nữ nông thôn, tiết kiệm cũng là chuyện bất đắc dĩ nên họ bỏ qua.

 

thấy gì, Trình càng tới.

 

Một hôm, một bạn cùng phòng vô tình phát hiện: Trình dùng hũ kem dưỡng da giá 1.200 tệ của cô để bôi các vết nứt ở gót chân.

 

còn lấy chậu rửa mặt của họ để rửa chân.

 

Khi chuyện phát hiện, Trình lập tức lăn ăn vạ, giở đúng bài quen thuộc: gào , lăn lộn, c.h.ử.i bới…

 

Ở đây, cái kiểu ăn vạ dùng .

 

Bạn cùng phòng gọi quản lý ký túc xá đến, lấy quy định của ký túc :

 

“Trên ghi để ngoài ở . Nếu trường mời bà ngoài, ngày mai sẽ rước cả họ nhà bà dì ở quê lên đây ở luôn.”

 

thì chỉ chui xuống đất trốn.

 

Sự nghèo nàn từ đầu đến chân và lỗ hổng kiến thức đủ khiến tự ti .

 

Giờ thêm một nuôi chỉ gây phiền phức, động một chút là lăn ăn vạ khiến nhạo…

 

Những thứ đó như nghiền nát hết can đảm sống cùng những mơ ước đẽ từng tưởng tượng vô .

 

Nhà trường cũng dám quá tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hua-thang-nam/chuong-4.html.]

 

Dẫu Trình chỉ là một bà lão nghèo, mặt đầy nếp nhăn, từng thấy thế giới bên ngoài.

 

Nếu đuổi khỏi trường, bà thật sự thể qua nổi mùa đông .

 

Để ảnh hưởng đến sinh hoạt của sinh viên, trường xếp cho Trình một phòng nhỏ trong khu ký túc xá nhân viên, thực chất là một phòng chứa đồ, nhưng lò sưởi.

 

Chỉ cần nghĩ đến chuyện sống riêng với Trình, n.g.ự.c như đè nặng, thở cũng nổi.

 

Ở ký túc xá, bà còn kiêng dè các bạn cùng phòng, dám lớn tiếng.

 

Việc sớm về muộn, chỉ để yên tĩnh đôi chút.

 

Nếu sống riêng với bà , sẽ nghi ngờ gì khi bà thể vì một chuyện nhỏ mà cãi với đến sáng.

 

Quản lý ký túc gọi mấy bạn nam đến giúp Trình chuyển đồ.

 

Bạn cùng phòng nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay , nhỏ giọng :

 

“Bọn ghét .”

 

hiệu bảo cứ ở ký túc.

 

Mắt lập tức đỏ lên.

 

Hơn ba tháng ở ký túc, gần như tiếp xúc với họ, nhiều nhất cũng chỉ gật đầu khi gặp mặt.

 

Ấy mà họ vẫn thấy khó khăn của và âm thầm giúp .

 

 

Ban ngày học, ban đêm .

 

Một tháng , ngủ gục ngay trong lớp.

 

Nói chính xác thì… ngất .

 

Khi mở mắt , trong phòng y tế của trường.

 

Bác sĩ trường bảo quá mệt mỏi, hạ đường huyết.

 

Ông dặn dò:

 

“Phải cân bằng nghỉ ngơi. Đừng dành thời gian và tinh lực cho game nữa.”

 

cúi đầu, giải thích.

 

giải thích cũng chẳng ai tin, mà tin thì cũng thương xót .

 

lúc , Bạch Kính Văn đến phòng y tế lấy t.h.u.ố.c và câu chuyện.

 

Anh bước đến, xuống cạnh , hỏi:

 

“Em gặp khó khăn gì ?”

 

lắc đầu, cố nặn một nụ .

 

thích kể quá khứ nỗi khổ của cho ai cả.

 

giờ ai , cũng ai thật sự quan tâm.

 

Bạch Kính Văn xuống mép giường:

 

“Đừng để những lời sáo rỗng lừa. Có những chuyện em thấy thể giải quyết, nhưng trong mắt khác… chỉ là chuyện nhỏ, đưa tay một cái là xong.”

 

Dường như thấu nỗi lòng của .

 

vội cúi đầu xuống.

 

Anh :

 

“Ai cũng bước xã hội. Xã hội tạo nên bởi con với con . Muốn hòa nhập xã hội, em học cách hòa nhập với các mối quan hệ.”

 

từ đến nay vẫn là đơn độc.

 

Người cần .

 

Bạn học chế giễu .

 

Người bạn duy nhất của thì… khi nghiệp cấp hai lấy chồng.

 

Khi gặp , trong miệng cô chỉ là chồng con và việc nhà.

Loading...