1.
Sáng hôm , Linh đánh thức bằng một thứ âm thanh quen mà lạ – tiếng mõ gỗ khô vang đều đều từ phía sân làng. Không tiếng gà gáy. Không chó sủa. Chỉ là tiếng mõ vọng như gõ lên lòng n.g.ự.c .
Cô mở cửa.
Bên ngoài sương mỏng hơn hôm qua, nhưng làng vẫn lạnh lẽo. Người dân đang tụ về giữa sân, tất cả mặc đồ trắng. Áo dài trắng, váy trắng, khăn trùm đầu trắng. Không son, phấn. Phụ nữ bên , đàn ông bên trái. Không thấy bóng dáng trẻ con.
Không ai gì cả.
Chỉ tiếng mõ, và âm thanh bàn chân trần dẫm nhẹ lên nền đất sẫm màu.
Một lát , Thảo – phụ nữ chủ nhà Linh tá túc – gõ cửa.
"Cô dậy ? Hôm nay là ngày Khai Lệ."
"Khai... lệ?" Linh hỏi, dù cô lờ mờ đoán .
"Ừ. Một bé gái trong làng đủ tuổi. Hôm nay con bé sẽ … đón lệ đầu tiên. Cô xem ? Khách lạ hiếm khi dự."
Khu sân giữa làng bày sẵn một bệ đá thấp, đó là một chiếc khăn lụa trắng thêu chỉ vàng viền quanh, bên cạnh là chén ngọc và một bát thủy tinh trong vắt.
Một bé gái đưa lên.
Tám tuổi, tóc tết b.í.m hai bên, đôi mắt to run rẩy. Em nhỏ thó trong tà áo lễ rộng hơn , chân vững. Hai đàn bà giữ hai bên vai em, mạnh tay, nhưng dứt khoát.
Một ông già từ trong nhà chính bước .
Áo choàng dài chấm gót, vải màu mốc xanh chỉ vàng. Ông đội khăn lệ cao, tay cầm trượng gỗ hình mắt ở đầu. Trên tay trái là vòng bùa đỏ, cổ đeo chuỗi ngọc vàng ngả màu.
Linh lạnh sống lưng khi ánh mắt ông quét qua . Một ánh mạch m.á.u – như thể đôi mắt quá cũ, từng thấy quá nhiều nước mắt.
"Đây là lễ Khai Lệ cho bé Lành, tám tuổi, con gái thứ hai của dòng họ Đinh."
"Bé giữ đủ ba năm , rơi lệ. Nay đủ tuổi hiến giọt đầu tiên."
"Một giọt cho sơn thần."
"Một giọt cho cha."
"Một giọt cho ban lệ."
Người dân gật đầu đồng loạt như học thuộc lòng. Không ai gì thêm.
2.
Một đàn bà tiến lên, cầm theo bát thủy tinh và khăn trắng.
Người đầu tiên tiến tới – bà lướt qua má bé gái … tát thẳng tay.
Bé ngã khuỵu. Không .
Người thứ hai đến gần – rút kim nhỏ chích bắp chân em. Máu ứa , đỏ thẫm làn da trắng.
Bé gái rít lên, đôi mắt ngấn nước, nhưng vẫn cố kìm.
Tiếng mõ ngưng. Không ai nhúc nhích. Tất cả như dán mắt gương mặt đứa bé đang run.
Một nữa bước lên. Không gì. Chỉ nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay bé một vết d.a.o lam mảnh.
Đó là giọt nước mắt đầu tiên.
Nó rơi xuống mép khăn trắng.
Ông già gật đầu. Người đàn bà hứng lấy giọt lệ , nhúng phần khăn thấm nước mắt bát thủy tinh.
Linh nín thở.
Trong tích tắc, nước mắt trong suốt lóe ánh kim, tan chảy như một giọt thủy ngân màu… vàng ròng.
Tiếng mõ vang lên ba tiếng.
Cả sân đồng loạt vỗ tay.
Người đàn ông trẻ mang một sợi dây chuyền mặt ngọc vàng thô đặt lên cổ bé. Một khác bế bé xuống – gọn như nâng một cái tượng nhỏ thành.
Bé gì. Không mếu, nữa. Chỉ thẳng về phía với đôi mắt trống rỗng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/huong-khuyet-co-son/chuong-2-le-mo-le.html.]
Một phụ nữ cạnh Linh khẽ thì thầm:
"Con gái giữ lệ… là con gái ."
Linh , nhưng hòa đám đông.
3.
Sau lễ, khi dân tản bớt, Linh ở mé sân. Trong cái im lặng đặc sệt như khói , cô thấy một bóng nhỏ lấp ló cột nhà sàn – chỗ ánh sáng chạm tới.
Là cô bé hôm qua.
Mái tóc ngắn, mặt tròn, đôi mắt sâu hoắm như chứa cả đêm đen.
Linh giật . Cô thấy bé đó lúc nãy.
"Chị Linh…"
Giọng bé vang lên, khẽ. Như vọng qua nước.
"Ừ?" Linh bước gần.
"Em tên… Tý Anh."
"Em chứ?" Linh cúi , khẽ đặt tay lên vai bé. Da thịt… lạnh băng, khô như sáp.
"Em… sắp đưa làm lễ lệ ."
Giọng bé hẳn là sợ.
Nai
Nó giống như một lời nhắc… lặp , văng vẳng từ quá khứ.
"Em sợ ?"
"Không sợ đau…"
"Chỉ là… em ."
"Họ nếu em vàng, thì sẽ … sẽ ngoan… sẽ mang khăn thêu…"
Rồi bé ngước lên Linh.
Ánh mắt … phản chiếu.
Không bắt sáng.
Như đôi mắt từ trong mơ.
"Chị ơi…"
"Em ai thấy nước mắt của em."
"Em cố giữ nó … nhưng… em nhớ em giữ bao lâu …"
Linh khựng . Tay cô vô thức buông khỏi vai bé.
Không mạch đập.
Không thở.
Cái lạnh thấm ngược n.g.ự.c cô như một giọt nước đá thả tim.
Cô định gì đó, thì bé lùi , bước bóng tối phía sàn nhà – nơi ai , ai qua.
Không một tiếng động.
Không tiếng chân, tiếng vải sột soạt.
Cô bé… để bóng.
Lá bùa chấn yểm trong áo Linh run rẩy nữa.
Không vì gió.
Mà là vì Linh chuyện với thứ còn ở trần thế.
Và nó… vẫn đang chờ cô trả lời.