Hương Khuyết Cổ Sơn - chương 3: Khăn trắng

Cập nhật lúc: 2025-08-10 14:55:19
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LVWYnJ7HL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1.

Trời đổ mưa nhẹ lúc hoàng hôn. Làng trầm mặc màn sương dày, hệt như một bức tranh thủy mặc lem màu bởi thứ gì đó rõ ràng. Linh khoác áo mưa mỏng, một men theo con đường đất đỏ dẫn cánh rừng nhỏ làng. Những dấu hiệu bất thường suốt hai ngày qua khiến cô thể yên. Nỗi ám ảnh về ánh vàng trong mắt bé gái, và âm thanh nức nở vô hình đêm qua cứ lặp trong đầu như tiếng vọng.

Bất chợt, Linh thấy tiếng bước chân nhẹ phía . Cô đầu. Trống rỗng. ngay khi định tiếp tục bước, một mảnh vải trắng nhỏ trôi trong dòng nước mưa đọng ở rãnh ven đường. Linh cúi nhặt lên. Đó là một chiếc khăn tay, mép khăn thêu hoa sen ngả vàng vì cũ, nhưng chính giữa thấm một vệt ướt lấp lánh như ánh kim loại.

Tim Linh thắt .

rõ điều gì khiến tiếp tục sâu hơn. Có thể là trực giác, cũng thể là cảm giác kéo bởi một thứ tên. Sau lùm cây rậm hiện một căn chòi bỏ hoang, mái lá sụp một nửa, tường đầy rêu mốc, cánh cửa khép hờ như đang chờ đợi.

Bên trong, Linh gần như c.h.ế.t lặng.

2.

Một bé gái chừng tám, chín tuổi co ro trong góc chòi, tay ôm một chiếc khăn trắng to hơn, lau vội vết gì đó má. Khi ánh đèn pin của Linh chiếu đến, cô bé giật , lùi sát tường, đôi mắt hoảng loạn. Linh quỳ xuống, nhẹ giọng:

"Em chứ? Chị là khách đến làng thôi, hại em ."

Cô bé đáp, chỉ siết chặt chiếc khăn. Trong khoảnh khắc ánh đèn lướt qua, Linh thấy rõ những giọt nước mắt bé lau khăn phát sáng mờ mờ ánh vàng.

"Là... em? Em là trong nghi lễ hôm ?"

Cô bé khẽ gật đầu, lắc, ánh mắt rối rắm. Đột ngột, bé bật thành tiếng, cả cơ thể run lên.

Linh tiến gần, cố bé sợ. Khi sát đủ gần, cô thấy cánh tay bé những vết bầm tím như do siết chặt, cùng nhiều vết cứa nhỏ như do vật sắc tạo nên.

"Họ bắt em... vàng?"

Cô bé gật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/huong-khuyet-co-son/chuong-3-khan-trang.html.]

"Và em bỏ trốn?"

Nai

Lại gật.

"Tại ?"

Bé ngước lên, nước mắt tiếp tục trào . Một giọng khàn nhỏ như gió đêm vang lên trong đầu Linh, bằng lời , mà như vọng từ sâu thẳm linh hồn:

"Khóc vàng... đau lắm chị ơi…"

3.

Chiếc khăn trắng rơi khỏi tay bé gái, rơi đúng vũng nước sàn, loang lổ những giọt ánh kim vàng, từ từ tan như m.á.u hòa trong nước.

Cánh cửa chòi bất chợt rít lên. Ai đó đang mở.

Linh ngoắt. Cô bé biến mất như từng hiện diện.

Chỉ còn chiếc khăn trắng đang bốc khói mỏng nhẹ.

Linh lùi chậm ngoài, từng bước dẫm lên nền đất ướt lạnh lẽo. Sương mù đặc quánh vây quanh, nuốt trọn âm thanh, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp tán lá. Cô bước nhanh hơn, nhưng từng sợi tóc gáy dựng . Có ai đó đang theo dõi.

Tiếng bước chân mơ hồ vang lên, rõ gần xa, như trượt nhẹ nền đất. Cảm giác đeo bám cho tới khi cô chạm con đường đất đỏ dẫn về làng. Linh liếc về phía lối mòn lưng. Giữa màn sương, một bóng bất động, quá mờ để nhận khuôn mặt. Chỉ đôi mắt vàng ẩn hiện, sáng lên như lưỡi d.a.o lóe ánh chớp.

Cô chớp mắt, bóng biến mất.

suốt đêm đó, tiếng gió rít qua khe cửa và tiếng mưa nhỏ giọt ngoài hiên hòa lẫn những âm thanh khẽ – tiếng bước chân, tiếng vạt áo sột soạt. Ngày hôm , ở ngã rẽ nhỏ gần cổng làng, Linh thoáng thấy một chiếc khăn trắng vắt cành cây, mép khăn dính một vệt vàng nhạt. Lần thứ hai, ở chợ làng, giữa đám đông, ánh mắt vàng lóe lên bức rèm cửa một gian hàng đóng kín.

Ngày thứ ba, thứ tư, bóng vẫn xuất hiện ở những nơi Linh qua. Không tiến gần, nhưng luôn dõi theo, như đang đo đếm từng bước chân của cô. Mỗi cô định chạy tới, bóng dáng tan sương hoặc khuất một góc nhà.

Linh hiểu, đánh dấu.

Loading...