1.
Con đường đất phía chợ làng dẫn Linh đến một đất cao hơn, bao quanh bởi rặng trúc xanh um, như thể cố tình che khuất ngôi nhà phía trong. Ngôi nhà mái ngói cũ kỹ nhưng sạch sẽ, cửa gỗ lau bóng, bên hiên treo đầy lồng chim. Giữa khí rờn rợn bao trùm cả làng, nơi mang một vẻ bình yên hiếm hoi "như thể tách khỏi nỗi ám ảnh chung."
Một bé chạy ngang qua, khoác túi vải sách, cúi đầu lễ phép khi thấy Linh:
"Chào cô ạ!"
Linh giật . Đây là đầu tiên cô thấy một đứa trẻ chuyện bình thường ở làng . Cô ngạc nhiên theo, và phát hiện phía là một bảng gỗ nhỏ treo bên cột nhà: "Lớp học chữ – Thầy Tư".
Cô tiến gần, kịp gõ cửa thì một phụ nữ tầm bốn mươi, ánh mắt hiền lành, bước . Chị dáng vẻ thư sinh, nhẹ nhàng, và đang ôm một giỏ đựng rau.
"Em là khách mới ? Vào nhà , chồng chị dạy xong buổi sáng ."
Nai
Linh mời . Căn nhà nhỏ, đơn sơ, nhưng đầy sách và tranh vẽ. Ở góc phòng, một bé gái tầm mười hai tuổi đang vẽ bằng bút chì. Khuôn mặt cô bé trắng trẻo, đôi mắt long lanh, tóc cột gọn đầu. Khi thấy Linh, cô bé mỉm , vẫy tay chào.
"Con gái chị đấy, tên là An. Con bé , nhưng hiểu thứ. Mấy bữa nay trời lạnh, cháu nó võng ở nhà."
Linh xuống, ngỡ ngàng. Bé An "khác với những gì cô tưởng tượng." Không sự hoảng loạn, nỗi sợ. Cô bé câm là một mảnh trời trong vắt, giữa ngôi làng đầy lệ và bóng tối. Đôi mắt của bé lấp lánh như ánh nắng phản chiếu mặt hồ.
Thầy Tư " cha" bước đó. Một đàn ông gầy, giọng trầm ấm, ánh mắt ẩn chứa sự từng trải.
" cô. Cô là ngoài, ? Người ở lễ lệ."
Linh gật đầu, chút dè chừng.
"Đừng lo. thuộc về những . Gia đình ép ở đây mãi mãi, nhưng từ khi An sinh … thể , cũng thể … chúng hiểu, nếu sống giữa làng, con bé sẽ tồn tại nổi."
Thầy Tư ngừng một nhịp, về phía con gái.
"Chúng dạy học cho con trai dân làng. Đổi , họ để gia đình yên. Không ai bén mảng tới đây, cũng ai đụng An."
Linh nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng khô rát. Cuối cùng, cô thốt lên:
"Bé … chuyện đang xảy trong làng ?"
2.
Người đặt tay lên vai cô:
"An . Con bé thấy những điều khác thấy. cháu vẫn giữ cho một tâm hồn trong sáng. Nó yêu hoa, yêu chim, yêu cả ánh nắng xuyên qua cửa sổ mỗi sáng. Dù thể , nhưng cháu vẫn , vẫn vẽ "như một cách kể chuyện bằng ánh mắt.""
Linh sang, thấy An đang vẽ một con chim sẻ nhỏ đậu vai một bé gái "đôi mắt cả hai đều ." Không giọt lệ nào, chỉ những vệt sáng dịu dàng trong tranh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/huong-khuyet-co-son/chuong-4-co-gai-khong-the-khoc.html.]
"Em bao giờ ?"
"Chưa, ngoại trừ lúc mới sinh. Một giọt cũng ."
"Vậy... nếu như dân làng phát hiện điều đó là bất thường...?"
Người cha thở dài, ánh mắt tối :
"Trong mắt họ, An là một đứa trẻ “sai lệch”. chỉ cần chúng để con lộ diện dịp lễ, họ sẽ bỏ qua. Vì với họ, con gái là phương tiện dâng hiến "còn con trai mới là “ chọn” để sống, để học, để nối dõi.""
Câu khiến Linh lạnh sống lưng.
Sau bữa đơn sơ, An dẫn Linh vườn . Cô bé đưa tay chỉ những khóm hoa tím mọc ven giếng "loại hoa mà Linh từng thấy." Bé lấy giấy, bằng nét chữ nắn nót: "Hoa Lệ Phai – chỉ nở khi trời sắp thật lòng."
Linh hỏi:
"Em nghĩ... ai trong làng còn thật lòng ?"
An cô, khẽ lắc đầu.
đó, cô bé thêm:
"Chị là đầu tiên mang theo mùi của ký ức. Chị thể giúp họ nhớ cách thật lòng."
Linh sững sờ.
"Em... thấy ký ức?"
An gật. Rồi chỉ n.g.ự.c Linh.
"Trong chị một vết nứt. Vết nứt là đường cho ánh sáng chui ."
3.
Linh lặng. Lần đầu tiên, cô cảm thấy là đang điều tra, chạy trốn. Mà là ... thấy.
Những điều bé An , , khiến cô chợt hiểu: thể, chính cô bé " " là kẻ duy nhất hiểu nước mắt mang ý nghĩa gì.
Trên đường rời khỏi nhà thầy Tư, Linh ngoái đầu .
Bé An đang bên cửa sổ, vẫy tay chào. Một con chim sẻ từ bay tới, đậu lên vai cô bé.
Ánh nắng chiếu xiên qua giàn trúc, phủ lên khung cảnh một màu vàng nhạt dịu dàng. Không vàng của lệ. Mà là vàng của hy vọng.