1.
Trời tối nhanh hơn hôm.
Linh một nơi bậc đá nhà nghỉ, tay nắm chặt chiếc khăn trắng thêu chỉ đỏ "một món đồ cũ cô tình cờ nhặt trong đầu dạo làng, giờ khiến cô yên."
Ánh sáng từ ngọn đèn dầu hắt từ khung cửa sổ phía khiến bóng cô đổ dài xuống đường đất. Trong bóng tối, " thứ như đang rình rập", trườn theo từng thở.
Nai
Cô quyết định "giếng làng" "nơi từng khiến cô lạnh gáy khi xuống đáy."
Trăng treo lưng trời, giếng lệ im lìm giữa sân đình, như một hố đen câm lặng. Những viên đá xám xếp viền quanh miệng giếng mòn theo thời gian, nhưng " lấy một vết rêu" "như thể nơi lau sạch mỗi ngày, bằng nước... mà bằng lễ vật."
2.
Linh xuống mép giếng, tay đặt chiếc khăn trắng lên đùi.
Cô nhớ lời phụ nữ hôm :"Mỗi đứa khai lệ thành công, tro cốt rắc xuống giếng . Đó là nơi cổ ‘nhận ’ sự ban phát."
Không rõ vì lạnh sợ, tay Linh run lên khi cô thả chiếc khăn rơi xuống giếng.
Một… hai… ba…
"Không tiếng vang."
Chỉ sự im lặng. trong lòng Linh… " điều gì đó lay động."
Đêm , Linh mơ.
Cô thấy chính giữa sân đình, bao quanh là "các bô lão, phụ nữ già trẻ trong làng", tất cả mặc áo tang trắng, đầu bịt khăn, mắt vô cảm như tượng đá.
Ở giữa sân, là "bé An" "đứa bé gái câm cô từng gặp." An trói hai tay, đầu cúi gập, thể gầy nhỏ ướt đẫm, chiếc váy học trò lấm lem bùn đất.
Một cụ già giơ tay hô:
"Giọt lệ đầu tiên, mở khóa sinh khí. Giọt thứ ba, khơi mạch lệ vàng. Giọt thứ bảy, đánh thức cổ ."
Linh vùng lên chạy , nhưng thể cử động.
Tiếng vang vọng trong đầu cô của bé An, mà là tiếng của hàng trăm đứa trẻ chồng lên , rách rời, thê lương, và tuyệt vọng.
3.
An . Đôi mắt tròn xoe chỉ lên, ánh trong suốt như giếng cạn. Một giọt nước lăn xuống… là nước thường. Không vàng. Không ánh kim.
Dân làng rít lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/huong-khuyet-co-son/chuong-6-gieng-le.html.]
"Không lệ! Thất bại!"
"Phế phẩm!"
"Rác rưởi. Con nhỏ vô dụng."
Một phụ nữ tiến đến, giật phắt chiếc khăn trắng, đập xuống đất. Một cụ ông rút d.a.o lễ.
đúng lúc , "một tiếng quát xé màn đêm vang lên."
"Ai dám động đến con gái , cho cả làng đến c.h.ế.t cũng ai chữ!"
Vợ chồng thầy Tư "cha bé An" bước từ bóng tối. Thầy giáo già râu bạc, cầm sách và thước gỗ, mắt đỏ rực. Bà vợ "tóc cài hoa trắng" ôm chặt An lòng.
"Các năm, mười đứa con gái – đem mà tế!" thầy gào "Nhà chỉ một! Không vàng, lệ, giá trị? Kệ chúng !"
Một bô lão rít:
"Nếu ai cũng giữ con , thì lệ mất, cổ tỉnh. Làng c.h.ế.t cả!"
Bà vợ gằn giọng:
"Muốn con trai các người còn sống, công thành danh toại, biết lễ nghĩa? Chúng dạy. Dạy con trai các thành . Dạy chữ, toán, vẽ bản đồ, mở cửa ngoài. Các cần òi giống còn sống – chứ cần vàng từ chúng . Đùng bắt cóc An!"
"Đổi ," thầy giáo "hãy tránh xa gia đình ." "Đừng đến gần đứa bé nữa. Đừng rủ rê, đừng dọa nạt. Nó thuộc về cái vòng lệ ."
Dân làng im phăng phắc.
Một bô lão chép miệng:
"Dạy thì dạy. đừng hòng giấu lệ. Nếu đứa bé giọt vàng đầu tiên, nó sẽ còn là con của các nữa."
Giấc mơ vỡ tan bằng tiếng "tõm" "như tiếng khăn chạm đáy giếng."
4.
Linh bật dậy, mồ hôi ướt trán. Ngoài trời gần sáng.
Chiếc khăn trắng còn trong túi cô.
Sáng hôm , Linh giếng. Bên miệng giếng, một "chiếc khăn trắng mới" xếp gọn, thêu hình "con mắt mở to" bằng chỉ đen. Chính giữa là "một chấm vàng nhòe mực" "như một giọt lệ kịp khô."
Ai đó – hoặc "thứ gì đó" – trả khăn… kèm lời cảnh cáo.