1.
Buổi sáng hôm , gió thổi khác lạ.
Không còn là làn gió mát mẻ mang hương cây rừng, mà là thứ gì đó nồng và dính – như mùi kim loại trộn với mùi hương trầm cháy dở. Linh thức dậy trong căn phòng mờ sương, n.g.ự.c nặng như đè đá, tim đập rối vì dư âm từ giấc mơ đêm qua. Chiếc khăn trắng bên bậc giếng, con mắt thêu đen giọt lệ vàng… vẫn hiện rõ trong đầu.
Cô rửa mặt, mặc áo khoác, lặng lẽ khu trung tâm làng. Lần , cô dạo chơi, tìm trẻ con, mà tìm gặp trưởng làng.
Cái tên “ông Hội” nhắc nhắc nhiều , như một cái bóng già úa treo lơ lửng đỉnh đầu dân làng.
"Ông là đặt lệ khai lệ đầu tiên." Một đàn bà già , tay vuốt tóc con gái "Nhờ ông , cả làng mới đổi đời."
"Từ ngày còn nhỏ, ông Hội trưởng làng." Một đàn ông trung niên nhớ " mà… giờ ông vẫn như ."
"Không ai ông bao nhiêu tuổi." Một trai lén thì thầm với Linh "Bà nội bảo, hồi bà còn bé, ông phát biểu . Giờ bà mất hơn mười năm …"
Linh cảm lạnh sống lưng. Những lời đồn trùng khớp, như thể một vết rạn thời gian bỏ quên.
2.
Cô tìm đến “nhà trưởng làng” – một dinh thự bằng gỗ lim cuối làng, cách biệt với phần còn . Cổng đá khắc sâu hai chữ “Hội Đường”, hai bên treo lồng đèn đỏ, nhưng một bóng . Cửa khóa.
Linh bước .
Căn phòng chính rộng lớn, vắng lặng. Không tiếng chuông gió, bước chân. Chỉ mùi xạ hương nồng đậm – thứ hương mà cô từng ngửi thấy… ở đáy giếng lệ.
Một bóng ở bàn giữa phòng, lưng . Tóc bạc dài chấm lưng, áo lụa màu mực, tay cầm chén sứ Bát Tràng.
"Cô đến tìm ?"
Giọng nhẹ như sương, nhưng vọng sâu như vách hang đá.
Linh gì. Cô bước thêm một bước. Người đó .
Nai
Mắt ông … vàng nhạt.
Không màu da, cũng phản chiếu ánh sáng. Là màu thật – như ánh mắt rắn, tuổi, đổi, cạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/huong-khuyet-co-son/chuong-7-ong-hoi.html.]
" cô sẽ đến." Ông tiếp "Người nào thấy giấc mơ ở giếng, đều sẽ đến đây."
Linh nuốt khan. Cô hỏi nhiều thứ, nhưng cổ họng nghẹn cứng. Ông Hội mời cô , tự rót cho .
"Cô thấy con bé câm. Thấy nhà thầy Tư. Thấy sự thất bại của lệ."
Ông đặt chén xuống, ngón tay gõ nhịp lên bàn gỗ.
"Cô ? Ngày xưa, làng chỉ đất cằn, ai buôn bán, ai ghé . Chết đói quanh năm. Cho đến khi 'ngài' xuất hiện."
"…Ngài?"
"Một thực thể từ lòng đất. Ngài tiếng , nhưng để một 'điều kiện'. Ai dâng nước mắt, sẽ đổi vàng. Càng thuần khiết, càng nhiều vàng. Càng tuyệt vọng, càng sáng kim."
Ông nhắm mắt, nhếch môi:
" là đầu tiên thử. Con gái … khai lệ thành công. Chết ba tháng đó. làng đổi đời. Và – già nữa."
3.
Không khí nặng nề.
"Ông... sống bằng thứ gì?" Linh hỏi.
"Bằng phần của chúng. Mỗi giọt lệ các bé gái , cổ giữ phần lớn. một phần nhỏ – linh hồn – chuyển cho . Đổi lấy tuổi thọ. nuốt sinh khí... một cách hợp lệ. Hợp lệ theo quy ước."
Ông Hội mỉm , đôi mắt vàng kim nhạt nhoà ánh sáng:
" là giữ luật. Người sống lâu nhất làng . Người c.h.ế.t – chừng nào lệ còn chảy."
Linh bật dậy, thêm.
Trên bàn, cô liếc thấy một khung ảnh cũ mờ: một bé gái tóc ngắn, toe toét – phía ghi: “Lan – 3 tuổi. Khai lệ đầu tiên, năm 1962.”
Khung ảnh vết nứt – nhưng vẫn lau kỹ, như một vật thiêng.
Trên đường trở , Linh cuối dinh thự. Trên vách tường phía , bức tranh sơn dầu khổng lồ: một thực thể rõ hình, chỉ tay và mắt, đang chạm trán của một đứa trẻ . Từ mắt đứa trẻ, từng dòng vàng rơi xuống, tạo thành một cái bát đầy. Một bóng đen cao lớn đang uống từ bát đó.
Linh … đó tranh. Mà là ký ức.