Mưa xuân nặng hạt, từng giọt rơi mái ngói xanh, tiếng tí tách hòa tiếng trống canh đêm. Trong cung, ngọn đèn dường như sáng lâu hơn thường lệ, như thể ai đó đang cố xua một nỗi bất an vô hình.
Điện Túc An tối om. Cửa sổ khép hờ, gió mang theo lạnh tràn , bức rèm lay nhẹ. Lạc Trầm bàn, đôi mắt như khắc sâu bóng tối, từng lời của Dạ Lam lúc chiều còn văng vẳng bên tai:
"Giả chết… và để bà tin rằng, oan hồn của Huyễn Ảnh Phi vẫn buông tha."
Phong Hàn bước , quỳ thấp giọng:
– Điện hạ, thứ sắp xếp. Thuốc mê chuẩn , của chúng sẽ giả Thái y viện báo tin…
Lạc Trầm gật nhẹ, ánh mắt rời ngọn nến đang cháy.
– Canh ba, bắt đầu.
…
Giữa đêm, cung Vĩnh Minh – nơi giam giữ “phi tử thần trí bất minh” – vang lên tiếng gào thét hốt hoảng. Đám cung nữ lao , kêu lớn:
– Dạ… Dạ nương nương… còn thở!
Tin như gió bão, chẳng mấy chốc lọt tai Hoàng hậu.
Phượng Tố Cầm đang tụng kinh trong điện, bàn tay dừng giữa chuỗi tràng ngọc, sắc mặt thoáng đổi.
– Xác xem ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/huyen-anh-phi/chuong-10-tro-choi-cua-bong-trang.html.]
– Bẩm nương nương, Thái y … hô hấp dứt, lạnh cứng.
Bà nhắm mắt, hít một thật sâu. Mười lăm năm… cuối cùng cũng kết thúc.
khi mở mắt, từ ngoài hiên, một cánh hoa lê rơi xuống lòng bàn tay bà – giữa đêm mưa gió, cây lê đáng lẽ thể nở.
Phượng Tố Cầm khẽ cau mày, siết chặt cánh hoa, giọng lạnh băng:
– Bảo chôn ngay. Không cần lễ.
…
Đêm hôm đó, Lạc Trầm một trong Ngự Hoa Viên. Gió nổi mạnh, cánh hoa lê trắng muốt cuốn xoáy thành từng vòng, như đang dệt một bức màn mờ giữa trời đêm. Trong màn sương trắng, một bóng nữ tử áo trắng hiện – khuôn mặt nửa sáng nửa tối, đôi mắt sâu đáy.
Nàng thẳng , khóe môi nhếch lên một tia khó phân biệt thật – giả:
– Con sẵn sàng , Lạc Trầm?
Hắn bước tới, giọng trầm:
– Chỉ cần khiến bà tự lộ mặt… con sợ giá trả.
– Vậy từ giờ, để mẫu dắt con trò chơi . Một trò chơi… mà mỗi bước đều là máu.
Lời nàng dứt, gió bỗng ào lên, thổi tung hàng nghìn cánh hoa lê màn đêm, che lấp cả bóng .
Đến khi Lạc Trầm chớp mắt… biến mất, chỉ còn mùi hương lạnh lẽo và một sợi chỉ đỏ mỏng như sương, vương tay .