Trời đổ mưa lất phất. Mưa tháng ba – lạnh như tro tàn.
Trong thư phòng, Lạc Trầm vẫn chợp mắt. Trên bàn là tập hồ sơ Phong Hàn mang về, giấu kín khỏi tai mắt hoàng hậu.
Hắn mở từng tờ.
Mỗi dòng ghi chép là một vết đinh đóng cỗ quan tài sự thật phong kín.
"Tuyết Lê điện – tháng 6 năm Thiên Trị thứ 15 – xảy hỏa hoạn.
Một cung nữ và một phi tử c.h.ế.t cháy.
Cả hai đều để t.h.i t.h.ể nguyên vẹn."
Phong Hàn cạnh, giọng thấp:
– Thưa điện hạ, thuộc hạ tra thêm một việc.
– Nói.
– Trước vụ cháy một tháng, một họa sư nổi danh gọi Tuyết Lê điện để vẽ chân dung cho phi tử mới thánh sủng.
– Sau vụ cháy đó, bức tranh niêm phong, đó lệnh hủy. ai chứng kiến việc thiêu tranh .
– Tên họa sư là gì?
– Họ Lục. Đã đuổi khỏi cung từ năm đó, nay sống ở một trấn nhỏ phía nam.
Lạc Trầm siết chặt hồ sơ:
– Hắn là duy nhất từng thấy… Dạ Hân, lúc còn sống.
Ba ngày .
Ngoài cung, danh nghĩa xuất du dưỡng bệnh, Lạc Trầm chinh tìm đến Trấn Vụ Hoa, nơi họa sư Lục cư ngụ.
Lão họa sư nay già, mắt mờ, tay run. khi tên “Tuyết Lê điện”, ông run lên như gặp ma.
– Điện hạ hỏi gì… kẻ như lão nô… dám nhớ .
– Nàng là ai?
– Là … nên tồn tại.
Lạc Trầm xoáy mắt ông:
– nàng tồn tại. Và bức chết.
Một im lặng.
Lão họa sư dậy, run rẩy trong. Lát , ông mang một hộp gỗ nhỏ, phủ đầy tro bụi.
– Đây là… bức tranh lén giữ . dám mở suốt mười năm nay.
Lạc Trầm tự tay mở nắp.
Bên trong là một bức lụa cuộn tròn, màu sắc nhạt dần theo thời gian. Khi trải … c.h.ế.t lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/huyen-anh-phi/chuong-5-canh-phuong-gay-va-buc-tranh-bi-thieu.html.]
Trên lụa, là nàng.
Nàng tán lê, áo trắng như tuyết, mái tóc buông dài, đôi mắt mang nét buồn vô cớ. Môi cong, hẳn – hẳn oán. Chỉ tĩnh lặng, như thể sớm sống lâu.
Trên n.g.ự.c áo nàng, thêu một cánh phượng màu đỏ gẫy đôi.
– Cánh phượng?
Lão họa sư đáp:
– Đó là biểu tượng của nữ nhi Phượng gia, từng ban cho hậu phi đặc biệt tín.
– Nàng từng là Phượng gia?
– Không. ban áo thêu riêng. Vì thế, gây đố kỵ lớn trong hậu cung.
Đêm đó, mơ.
Lần , Dạ Hân lưng. Không . Không . Tay nàng cầm một mảnh tranh cháy, từng góc đen nhẻm.
– Đáng lẽ ngươi nên thấy.
– Ta còn – nhiều hơn thế.
Dạ Hân thở dài, khẽ:
– Cái c.h.ế.t của …
Không vì đố kỵ.
Không vì thất sủng.
… Mà vì bí mật của Phượng gia.
Lạc Trầm khựng .
– Bí mật gì?
Dạ Hân , mắt đầy sương mờ:
– Ta … năm đó g.i.ế.c chỉ là .
Trong điện , còn một sinh mệnh kịp chào đời.
Cùng lúc – trong cung.
Phượng Tố Cầm nửa đêm giật thức giấc, trong lòng bàn tay ướt mồ hôi.
Nô tì dâng , nàng quát lớn:
– Lui hết! Không ai bén mảng gần!
Trong gương, gương mặt ả xanh xao, tóc rối, nhưng ánh mắt vẫn đầy dã tâm.
– Dạ Hân… nếu ngươi còn dai dẳng …
– Ta sẽ đốt sạch cả hậu cung nữa.