Huyết Trăng Núi Tăm - CHƯƠNG VI — TÂN TRIỀU TỬ KHẮC
Cập nhật lúc: 2025-11-21 11:08:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió đêm thổi qua khe núi, hun hút như tiếng dài của cô phụ. Trên dãy Hoành Lĩnh, mây đen quần tụ, sấm chớp dứt, nhưng kỳ lạ — trời mưa. Mặt đất khô nứt như lâu thấy giọt nước nào.
Từ phía chân núi, một đoàn áo xanh cưỡi ngựa tiến tới. Cờ hiệu tay họ thêu hình thanh kiếm bạc cắt ngang vầng nhật nguyệt — dấu hiệu của Tư Hình Ty, cơ quan chuyên tra án huyền nghi do tân triều mới lập.
Người dẫn đầu là một văn sĩ trẻ, tầm hai mươi lăm tuổi, mặc trường sam màu chì, sắc mặt trắng xanh, ánh mắt lộ vẻ thông tuệ: T.ử Khắc.
Bên cạnh là phó, dáng cao gầy, gương mặt lạnh như băng, tên Thạch Đình.
Ngựa dừng một cổng làng nát vụn, chỉ còn hai cột trụ đá đen. Trên đỉnh mỗi trụ khắc chữ “Dạ La”, nhưng đục một nửa, để vết d.a.o gấp khúc như chữ .
T.ử Khắc ngẩng lên.
“Đây… chính là trấn triều niêm phong?”
Thạch Đình gật nhẹ.
“Bẩm đại nhân. Hồ sơ ghi: Dạ La trấn xóa khỏi bản đồ tám mươi năm , bởi oán khí loạn thế, thể cư trú. Tân triều nay khai thác vùng , nên lệnh Tư Hình Ty khảo sát.”
T.ử Khắc đưa tay quệt lớp bụi trụ đá. Bụi chạm ngón tay biến thành tro đen, tản theo gió.
“Tro ư…?” Hắn khẽ nhíu mày. “Không giống bụi đất. Có vẻ như từng vật gì thiêu ở đây…”
Ngay lúc đó, mặt đất khẽ rung. Một tiếng leng keng vọng lên từ sâu trong trấn, kéo dài, âm điệu méo mó.
Tiếng chuông.
Chuông chùa.
chùa nào ở nơi hoang phế ?
Thạch Đình lập tức rút đao.
“Đại nhân, trong trấn !”
“Không.” T.ử Khắc nhỏ, mắt thẳng bóng tối mặt. “Không .”
Những cột đèn lồng cũ ven đường bỗng sáng lên một lượt, ánh đỏ vẩn đục — giống hệt lời ghi chép cổ trong hồ sơ mà từng . Gió lạnh quất gáy, tóc dựng .
T.ử Khắc thầm nghĩ:
—Dạ La… oán khí vẫn còn ghê gớm thế ?
Đoàn bước . Bước chân chạm xuống, sương mù dày đặc ào tới, bít kín đường lùi.
Đêm như ngưng .
Con đường đá dẫn trấn nứt vỡ, cỏ dại mọc lên từ kẽ đá. Hai bên là những căn nhà gỗ mối ăn rỗng, mái nghiêng xiêu vẹo. Không gian im phăng phắc đến mức chỉ tiếng thở của ngựa.
Một lúc , tiếng bước chân nhỏ vang lên phía .
T.ử Khắc hiệu dừng .
Từ trong sương hiện một đứa bé tầm bảy tuổi, mặt trắng như giấy, mặc áo vải thô xám tro, hoa văn.
Nó giữa đường, đoàn bằng đôi mắt đen vô đáy.
“Ở đây… .”
Giọng nó khô, nhịp .
T.ử Khắc nheo mắt, quan sát kỹ:
Không bóng.
Hắn tiến một bước, giọng trầm nhưng mềm:
“Tiểu hài tử, nhà con ở ? Sao ở nơi ?”
Đứa bé chớp mắt.
“Mau về. Quan trở … Người thích lạ.”
Thạch Đình khẽ rùng .
“Quan nào? Ở đây gì còn triều quản?”
Đứa bé một thoáng — ánh mắt trống rỗng khiến lưng lạnh buốt.
Nó :
“Quan thuộc triều nào cả. Quan… là canh đêm.”
Gió đổi hướng. Tàn tro bay qua, khiến bầu trời xám mờ thêm.
T.ử Khắc khẽ hỏi:
“Tiểu hài tử, ngươi tên gì?”
“Không tên.” Nó đáp. “Ta Quan nhặt. Người bảo: Hồn cần tên.”
T.ử Khắc cau mày. Đây rõ ràng là loạn linh.
Hắn lấy từ túi một lá bùa vàng, chậm rãi giơ lên mặt đứa trẻ.
Ánh bùa sáng nhẹ.
Trong khoảnh khắc , gương mặt đứa bé nứt một đường nhỏ — như lớp da chỉ là vỏ bọc.
Nó hét lên, giọng vỡ thành tiếng gió:
“Đừng để Quan ! Người thích các ngươi!”
Ngay lập tức, cả trấn rung chuyển.
Cửa sổ các nhà đồng loạt mở cót két, gió lạnh lùa qua như hàng trăm linh hồn thở dồn dập.
Tiếng mõ dồn dập vang lên từ ngôi miếu cuối đường.
Đèn lồng đỏ đồng loạt hóa đen.
Đứa bé bỏ chạy.
T.ử Khắc định giữ nhưng gió ập tới, cuốn nó biến bóng tối.
BÊN TRONG TRẤN
Bọn thuộc hạ Tư Hình Ty bối rối.
“Đại nhân, vật … là thứ gì?”
T.ử Khắc đáp tỉnh bơ:
“Không vật. Là hồn trấn giữ quá lâu, quên mất phận. nó đường trấn.”
Thạch Đình hạ giọng:
“Nơi … chính là nơi Thanh Đài đạo trưởng từng bỏ mạng? Theo hồ sơ cũ, ông cùng một vị quan tên Phùng mất tích tại đây tám mươi năm .”
T.ử Khắc gì, mắt sâu con đường gãy vụn.
Đột nhiên —
Leng keng… leng keng…
Tiếng chuông ngân dài từ trong miếu vọng .
âm điệu kỳ lạ, giống chuông lễ Phật — mà giống tiếng kim loại cọ xương.
T.ử Khắc giật .
“Chuông… chuông. Đó là tiếng mũ quan lắc.”
Và ngay khi tiếng chuông tắt —
tất cả ánh sáng đỏ từ đèn lồng hút về một hướng.
Miếu ở cuối trấn.
MIẾU CHÍNH – BÓNG QUAN
Đoàn tiến chậm tới miếu, lòng ai cũng nặng như đá đè.
Cổng miếu gãy một bên, chỉ còn nửa cửa treo lủng lẳng. Bên trong tối đen như miệng giếng.
Khi bước , khí lạnh buốt như kéo tuột xuống tầng âm.
T.ử Khắc quanh.
“Tất cả lùi . Để .”
Hắn bước tới bệ giữa, thì —
lọc cọc… lọc cọc…
Tiếng bước chân mái nhà.
Mọi ngẩng lên cùng lúc.
Một bóng mặc triều phục đen, đội mũ quan, xổm nóc miếu. Áo dài, rách như gió xé suốt nhiều năm.
Không thấy mặt. Chỉ thấy đôi chân chạm ngói, lơ lửng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/huyet-trang-nui-tam/chuong-vi-tan-trieu-tu-khac.html.]
T.ử Khắc nén thở.
“Quan Dạ La…”
Thạch Đình rùng hỏi nhỏ:
“Là oan linh triều … triều đầu nữa?”
“Không rõ.” T.ử Khắc khẽ. “ đang chúng .”
lúc , bóng quan ngẩng đầu.
Hai mắt phát sáng — một đỏ, một đen.
Đèn lồng trong miếu đồng loạt cháy bùng lên, từng ngọn biến thành ngọn lửa xanh lam.
Một giọng ẻo lả, như vọng từ đáy giếng:
“Không ai phép… trấn… mà báo danh.”
T.ử Khắc hít sâu, chắp tay vái:
“Ta là T.ử Khắc, quan khảo sát của Tư Hình Ty tân triều. Chỉ nguyên do trấn bỏ hoang.”
Bóng quan cúi xuống sát họ hơn, giọng vỡ vụn:
“Tân triều… quên lời thề của đời ?”
Lời thề gì?
T.ử Khắc thoáng sững, nhưng vẫn giữ bình tĩnh:
“Xin quan nhân chỉ giáo.”
Bóng quan bật — tiếng méo mó, như gió thổi qua xương cổ.
“Triều nào đến cũng … tới c.h.ế.t… c.h.ế.t trấn nhân… trấn gọi triều khác tới…”
Hắn ôm đầu.
“Vòng … dừng…”
Gió trong miếu xoáy mạnh.
Tro bụi bay lên, hợp thành hình những quan khác: áo cổ triều, áo tân triều, cả đạo sĩ mặc áo vải — tất cả đều mắt.
T.ử Khắc nhận bóng áo thô của Thanh Đài — nhưng linh hồn chỉ yên, như tượng gỗ mục.
Rồi bóng quan mái khẽ:
“Ngươi… cũng sẽ là một trong họ.”
T.ử Khắc rút bùa khỏi túi áo, ấn trán .
“Tại hạ tới điều tra, tới c.h.ế.t.”
Bóng quan im.
Một lúc , nhỏ giọng:
“Ngươi thể c.h.ế.t… nếu rời nơi ngay đêm nay.”
T.ử Khắc đáp ngay:
“Ta thể rời nếu chân tướng.”
Không khí đột ngột lạnh tới mức đông sương thành băng.
Bóng quan gầm:
“Chân tướng ư? Chân tướng là — trấn trấn. Đây là cầu nối giữa dương và âm. Ai bước là của .”
Hắn đưa tay chỉ sâu miếu:
“Đêm nay… kẻ chọn sẽ xuất hiện. Kẻ đó nối vị trí .”
T.ử Khắc hỏi thẳng:
“Ngươi tìm… kế nhiệm?”
“Phải.”
Giọng quan khẽ.
“Ta… sắp tan.”
Ánh mắt mờ , như sương phủ lên đôi đồng t.ử đỏ – đen.
Rồi bóng quan câu khiến tất cả sống đều tái mặt:
“Hôm nay… thấy trong đoàn các ngươi… một kẻ mang huyết của Trần gia.”
T.ử Khắc nín thở.
Trần gia?
Chẳng lẽ…
Hắn thuộc hạ.
Mọi ánh mắt đều hoảng loạn.
Họ , , như sợ chính là mang dòng m.á.u đó.
Bóng quan nhẹ, thì thầm:
“Người đó… đ.á.n.h dấu từ khi đặt chân trấn.”
Thạch Đình nuốt khan, run:
“Dấu… gì?”
Quan Dạ La nghiêng đầu, qua lớp mặt nạ tối đen:
“Dấu của — vết nứt nhỏ ở cổ.”
T.ử Khắc lập tức lệnh:
“Tất cả — lộ cổ!”
Một loạt tiếng xé áo vang lên.
Thuộc hạ chạy tay kiểm tra .
khi họ sang T.ử Khắc…
Ánh mắt họ đồng loạt biến sắc.
“Đại nhân… cổ ngài…”
T.ử Khắc sững .
Hắn đưa tay chạm gáy —
NGÓN TAY DÍNH MÁU.
Một vết nứt nhỏ như lưỡi d.a.o khắc, đang rỉ m.á.u đen.
Bóng quan cúi xuống, giọng thì thào:
“Trần gia… đời thứ chín.”
T.ử Khắc lặng.
Gió trong miếu tràn xoáy quanh .
Thạch Đình lao tới, run rẩy:
“Đại nhân! Chúng rời ngay! Ngài đ.á.n.h dấu !”
T.ử Khắc vẫn thẳng, mắt thẳng bóng quan.
“Quan Dạ La… nếu đúng là mang dấu ấn… : tại Trần gia kế nhiệm ngươi?”
Bóng quan chậm rãi bước xuống, giày chạm đất.
“Bởi Trần gia… chính là dòng m.á.u mở phong ấn đầu tiên. Ngươi… là hậu duệ cuối.”
Ánh lửa biến thành màu xanh thẫm.
Tiếng mõ vang lên như nhịp tim của đất.
Quan Dạ La câu cuối cùng khi lửa tắt:
“Từ hôm nay… Dạ La thấy ngươi.”
Và ngay khoảnh khắc —
đèn lồng trong trấn đồng loạt sáng lên.
Toàn bộ trấn… thức dậy.