Trời sang giờ Dậu, ánh chiều tím sẫm đổ xuống dãy nhà kho phía Trường An. Gió thổi hun hút qua hành lang dài, mang theo mùi mốc lạnh từ những kệ gỗ cũ, như thể nơi lãng quên nhiều năm. Trần Uyên dừng cánh cửa niêm phong, mắt nhíu khi vết bùa phai hơn nửa.
“Chỗ … rõ ràng tự tay dán . Sao giờ lớp mực như gió l.i.ế.m mất?” – thấp giọng.
Thanh Đài bên cạnh, áo choàng sẫm màu gió thổi lay nhẹ. Gương mặt nàng biểu cảm nhưng ánh mắt sắc hơn thường ngày.
“Không gió.” – nàng đáp – “Là thứ bên trong đang cố phá phong ấn.”
Ngay cả lời cũng nhẹ như sương, mà khiến gáy lạnh buốt.
Liễu Vân hai vài bước. Đạo bào trắng dính nước mưa, mái tóc đen cột cao bằng đoạn vải lam. Chàng khẽ nhắm mắt, ngón tay kẹp một tấm phù nhỏ, tựa như đang lắng âm thanh mà thường .
Lát , Liễu Vân mở mắt.
“Trong kho… hai dòng khí âm. Một là oán khí lưu từ vụ án năm đó. Còn …” – ánh mắt dừng cánh cửa, ánh sáng nhu hòa thoáng biến thành lạnh lẽo – “Là thứ mới xuất hiện. Nó thuộc về nơi .”
Trần Uyên siết chặt tay.
“Thứ thuộc về nơi đây… ý ngươi là từ nơi khác đến?”
Liễu Vân thoáng gật đầu.
Thanh Đài hai :
“Hôm nay là ngày mười bốn. Giờ tý đêm nay chính là thời điểm chuông oán từng rung… ba năm .”
Không khí lập tức như đông đặc .
Bọn họ cùng bước .
Cánh cửa gỗ nặng nề kêu “kịch” một tiếng hé mở. Làn khí lạnh phả khiến cả ba đều khẽ rùng .
Bên trong tối om, chỉ vài ánh sáng từ khe cửa sổ lọt , tạo thành những vệt dài nhợt nhạt. Những thùng gỗ đổ nghiêng, nứt vỡ. Sợi dây chuông đồng cũ kỹ đứt đoạn, lăn lóc nền đá lạnh.
Trần Uyên bước đến gần, nhặt sợi dây lên xem.
“Sợi … như c.ắ.n đứt.”
“Không động vật.” – Liễu Vân đáp ngay – “Lực c.ắ.n đều, giống răng thú. Thứ giống như… kéo căng đến mức đứt toạc.”
Thanh Đài vòng qua một góc và dừng tấm gương lớn phủ bụi. Nàng đưa tay áo quét nhẹ lớp bụi dày, để lộ mặt kính mờ.
Trên gương… hiện lên một vệt đen nhòe kéo dài.
Nó giống vết bẩn. Nó giống dấu của thứ gì đó từng đặt tay lên mặt kính, trượt xuống, để sự tuyệt vọng in sâu.
“Dấu … mới xuất hiện.” – Thanh Đài nhỏ – “Không của ba năm .”
Cạch.
Một tiếng động nhỏ vang lên từ góc tối. Tất cả lập tức .
Một chiếc hộp gỗ lăn ngoài, tựa như ai đó đụng từ phía trong bóng tối.
ở đó— ai.
Bầu khí lạnh buốt đến nghẹt thở. Gió thổi, mà tấm rèm cũ khẽ run lên. Tiếng kim loại cọ khe khẽ, giống âm chuông bóp nghẹn.
Liễu Vân đưa hai ngón tay bấm quyết, phù chú sáng lên nhè nhẹ.
“…Âm hồn hiện hình. Không nó trốn. Mà nó— dám bước .”
“Không dám?” – Trần Uyên nghẹn giọng – “Bị thứ gì ép?”
Liễu Vân về một góc tối nhất của căn phòng.
“Có thứ còn đáng sợ hơn nó.”
lúc …
Một tiếng “len ken…” vang lên.
Tiếng chuông. Rất nhẹ. Rất mỏng. Như vọng từ nơi sâu trong đất.
Sắc mặt ba lập tức đổi.
Thanh Đài trong khoảnh khắc rút d.a.o dài từ lưng.
Liễu Vân ném bùa , ánh phù nổ lên ánh vàng tắt lịm.
“Từ nền!” – .
Không kịp nghĩ nhiều, Trần Uyên quỳ xuống, dọn mấy thùng gỗ sang một bên. Nền đá chân như ai đó cố gắng khắc phá. Những vệt dài, sắc, giống như dấu móng tay đ.â.m đá.
“Chuông… ở ?” – hỏi.
Liễu Vân lắc đầu.
“Không chuông thật. Là oán linh của nó.”
Ngay khi lời dứt…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/huyet-trang-nui-tam/chuong-x-muoi-hai-tieng-truoc-khi-chuong-keu.html.]
Một bàn tay xám ngoét từ kẽ đá vươn lên.
Uốn cong. Mảnh mai. Dài bất thường.
Trần Uyên bật dậy, lùi một bước. Thanh Đài lập tức c.h.é.m xuống.
“Tránh !”
Lưỡi d.a.o c.h.é.m thẳng bàn tay đó—nhưng m.á.u văng , mà là một làn khói đen đặc tỏa lên như sương.
Nó rút ngay lập tức, biến mất trong kẽ đá.
Khoảnh khắc đó, tiếng chuông thứ hai vang lên:
Leng… keng…
Lần rõ ràng hơn. Lớn hơn.
Sau tiếng chuông, Liễu Vân đột nhiên mở to mắt, mặt tái hẳn.
“Không . Nó chỉ là oán linh. Nó đang tìm chủ nhân của chuông.”
Trần Uyên hỏi: “Chủ nhân… là ai?”
Liễu Vân hít một thật sâu, giọng thấp như gió đêm.
“Là đ.á.n.h tiếng chuông cuối cùng ba năm .”
Gương mặt Trần Uyên chợt cứng .
“… đó c.h.ế.t .”
Thanh Đài cũng sầm mặt:
“Chính vì c.h.ế.t… nên nó gọi về.”
Cả kho bỗng trở nên im phăng phắc. Mỗi tiếng thở đều như dội ngược bởi khí lạnh.
Liễu Vân đặt tay lên nền đá, nhắm mắt để cảm nhận dòng khí.
Một khắc , mở mắt—vẻ mặt nghiêm trọng từng .
“Không . Nền đá khoét rỗng. Bên … là một tầng khác.”
“Tầng?” – Trần Uyên siết c.h.ặ.t t.a.y – “Ý ngươi là Trường An còn hầm?”
Liễu Vân khẽ gật đầu:
“Một hầm cổ. Rất sâu. Rất cũ. Nằm đúng ngay phòng chuông.”
Một cơn gió lạnh quét qua.
Trong bóng tối, tiếng chuông thứ ba rung lên—
KENG.
Tiếng dài. Rền. Như ai đó đang gõ thật sự.
Liễu Vân bật dậy.
“Không thể chậm nữa. Nếu tiếng thứ mười hai vang lên… thứ ở sẽ thả .”
Thanh Đài sang Trần Uyên:
“Ta xuống . Ngay đêm nay.”
Trần Uyên do dự, gật đầu mạnh.
Liễu Vân thêm:
“ chuẩn . Dưới đó chỉ oán linh. Ta cảm nhận … vật chịu phong ấn cổ, ngủ hơn trăm năm.”
Gió ngoài cửa sổ đột nhiên gào lên.
Tấm gương ở góc phòng… từ từ xuất hiện một bóng hình mờ, lưng bọn họ.
Không gương mặt.
Không mắt.
Chỉ bóng.
Và giọng như gió thoát từ cổ họng bóp nghẹn:
“——ĐỪNG XUỐNG DƯỚI ĐẤY.”
Ba đồng thời .
BÓNG ĐÓ BIẾN MẤT.
Chỉ còn tiếng chuông thứ tư vang lên trong đêm:
KENG——…