Kết cục về sau của chuyện sủng... - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-05-01 15:11:16
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

6.

Tiết Tiếu Ngưng quay lại với bạn trai – điều này vốn chẳng liên quan gì đến Bạch Tiểu Tiểu. Tiết Tiếu Ngưng thân thiết với mẹ Mặc Dạ, Bạch Tiểu Tiểu cũng không bận tâm. Thế nên suốt đường đi, cả hai chẳng nói gì thêm.

Vì con nhỏ vẫn còn đang chờ, Bạch Tiểu Tiểu mượn cớ đi mua bánh kem, hai người xuống taxi ở khu vực gần Tứ Hoàn rồi đi bộ vào trong.

“Bạch tiểu thư đúng là một người mẹ tốt.” Thấy cô chăm chú lựa bánh, Tiết Tiếu Ngưng khẽ nhìn xuống bụng mình, giọng cũng nhỏ hẳn: “Chỉ tiếc là tôi...”

Bạch Tiểu Tiểu chỉ cười lịch sự, không đáp, tiếp tục tập trung chọn bánh kem.

Tiệm bánh này đã mở hơn mười năm, hương vị ngon, giá cả lại phải chăng. Bạch Tiểu Tiểu từng mua thử một lần, mấy đứa nhỏ liền nhớ mãi. Chỉ là tiệm nằm trong một con ngõ nhỏ, xe không vào được.

Chọn bánh kem xong rất nhanh, chưa đến mười phút, hai người rời khỏi con ngõ, đang định bắt xe thì bất ngờ bị mấy gã đàn ông lực lưỡng bịt miệng, ép lên một chiếc xe van.

Chiếc khăn bịt miệng có thuốc mê, cả hai còn chưa kịp phản ứng đã ngất lịm.

Bạch Tiểu Tiểu tỉnh lại, bên tai liền nghe thấy tiếng gọi điện.

“...Bọn tao chỉ vì tiền, mày là ông chủ lớn, một ngàn vạn để đổi lấy một mạng người, không tính là nhiều đâu, đúng chứ?”

“...Đúng rồi, sinh ý là sinh ý, nhưng đừng có gọi cảnh sát. Nếu không, lỡ tay run một cái thì sẽ có chuyện đấy.”

Bắt cóc.

Bạch Tiểu Tiểu lập tức nghĩ đến hai chữ này. Bên kia vừa cúp máy, cô đã đoán được có ba người đàn ông đang ở gần, dựa vào tiếng nói.

Ba người thì thầm to nhỏ, thấy cô tỉnh thì đi đến, dùng thứ gì đó lạnh lẽo vỗ nhẹ vào mặt cô: “Mặc phu nhân, ngoan ngoãn chút, bọn tôi không có hứng thú và kiên nhẫn dỗ dành người đâu.”

Bạch Tiểu Tiểu im lặng gật đầu.

Chúng có s.ú.n.g gỗ, trong lòng cô thoáng dâng lên nỗi sợ. Nhưng rồi nghĩ lại, bọn chúng không để cô nhìn thấy mặt, nghĩa là không định g.i.ế.c người bịt miệng, lòng cũng an tâm phần nào.

Bị bắt khi trời còn sáng, đến tối Tiết Tiếu Ngưng mới tỉnh lại, sau đó là một tràng la hét hoảng loạn, mắng chửi giận dữ, rồi vang lên tiếng tát tai. Sau khi hiểu rõ tình cảnh, cô ta chỉ biết sụt sùi, không dám mở miệng nữa.

Không lâu sau, Bạch Tiểu Tiểu được nhét vào miệng một cái bánh bao, tay cầm thêm chai nước. Một tên đứng canh bên cạnh, chờ hai người ăn xong rồi lại trói tiếp.

Đêm đó trôi qua như thế. Sang ngày hôm sau, cả hai vẫn bị giam ở nơi này. Đến chiều ngày thứ ba, ba tên lại nhận một cuộc điện thoại, sau đó đưa họ lên xe van một lần nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ket-cuc-ve-sau-cua-chuyen-sung/chuong-6.html.]

Đi khoảng nửa tiếng, xe dừng lại ở một lò gạch cũ bỏ hoang. Hai người bị lôi xuống xe, bịt mắt cũng bị tháo ra.

Mặc Dạ mặc một chiếc áo khoác gió đen, tay xách theo một chiếc vali, vẻ mặt tiều tụy, căng thẳng.

“Đây là một ngàn vạn, thả họ ra.”

Anh đặt chiếc rương xuống nền đất, mở ra, lộ ra từng xấp tiền được xếp ngay ngắn, chậm rãi lùi về sau cho đến khi chiếc rương nằm giữa anh và đám bọn bắt cóc.

Đám bắt cóc đầu quấn khăn đen, trước tiên đánh giá xung quanh, xác nhận an toàn rồi dùng gậy gỗ đẩy đẩy eo Bạch Tiểu Tiểu, ra hiệu cho cô bước về phía Mặc Dạ.

“Tất nhiên rồi, ông chủ Mặc giữ lời, bọn tôi cũng không thất tín.”

\Bánh Táo Vị Đào 🦊/

Tiết Tiếu Ngưng ở ngay bên cạnh cô, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, cây gậy gỗ chĩa vào lưng khiến cô ta đau đến run rẩy.

Ánh mắt Mặc Dạ không rời khỏi hai cô, siết c.h.ặ.t t.a.y mình.

“Quá ngu ngốc.” Bạch Tiểu Tiểu đang trong tình huống nguy hiểm như vậy mà vẫn có tâm trạng quay đầu nhìn hai tên bắt cóc phía sau cô, Mặc Dạ không phải loại người sẽ liều mạng đến đây tay không, anh tuyệt đối không đời nào đến một mình.

Vậy mà bọn chúng lại tin những lời anh nói, đúng là ngu xuẩn đến đáng thương.

Lúc này khoảng cách giữa Bạch Tiểu Tiểu, Tiết Tiếu Ngưng và Mặc Dạ chỉ còn mười mấy bước. Ánh mắt Mặc Dạ lộ vẻ kích động, vừa định vươn tay đón lấy thì đám bắt cóc đã đem tiền nhấc lên xe, chuẩn bị nổ máy rời đi. Một tên còn lại ở bên ngoài, tay cầm gậy gỗ canh chừng chặt chẽ.

Bạch Tiểu Tiểu như thể đã cảm nhận được mình không còn trong tình thế nguy hiểm nữa, nước mắt lưng tròng, nở nụ cười với Mặc Dạ khiến anh thoáng ngẩn người.

“Cảnh sát tới! Chạy!” Tên đang quan sát xung quanh bỗng nhiên hét lớn, ánh mắt nhìn Mặc Dạ đầy căm hận và tàn độc: “Đồ khốn, dám lừa ông đây!” Gã lập tức quay đầu bỏ chạy, đồng thời giơ gậy gỗ b.ắ.n đạn nhắm thẳng vào chỗ hiểm.

Bạch Tiểu Tiểu vừa nghe tiếng hét thì liền run rẩy hét lên một tiếng, bịt tai ngồi xổm xuống đất. Tiết Tiếu Ngưng vốn đã căng thẳng quá mức thì ngất lịm. Chỉ còn Mặc Dạ là mở to mắt nhìn những viên đạn đang bay tới mình.

Lúc Bạch Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn anh, vài giọt m.á.u đã b.ắ.n lên mặt cô. Cho đến khi Mặc Dạ ngã xuống với ánh mắt không thể tin nổi, cô mới như bừng tỉnh, gần như bò đến bên cạnh anh.

Cô lay mạnh vai anh, khóc nức nở: “A Dạ! A Dạ! Nhìn em đi! Đừng nhắm mắt! Em đã trở về rồi A Dạ!! Mở mắt ra đi mà…”

Máu từ khóe miệng Mặc Dạ trào ra, cơ thể anh đau đớn tột cùng, khuôn mặt Bạch Tiểu Tiểu đầy vẻ hoảng loạn, tiếng nàng gào khóc ngày một xa dần. Cuối cùng, trong đầu anh chỉ còn đọng lại một tiếng thở dài rất khẽ: “Rốt cuộc… cũng kết thúc.”

 

Loading...