Lần đầu tiên trong đời, Phùng Niệm thấy sự hoảng hốt trong mắt một con mèo.
“Ờm… cô đấy, chúng , loài mèo giỏi diễn đạt…”
Vì sự an của nó, Phùng Niệm từ chối yêu cầu ngoài tự do.
đó, trạng thái của Lắm Mồm ngày càng tệ trông thấy.
Phùng Niệm gọi điện hỏi cô bác sĩ thú y xem cách nào giải quyết .
Cô bảo:
“Trường hợp thể là do mèo trầm cảm. Lắm Mồm đây quen sống ngoài trời, giờ đột ngột giới hạn gian, nó thích nghi . Nó còn triệu chứng gì khác ?”
Phùng Niệm suy nghĩ một lúc đáp:
“À, ngoài chuyện nó bỏ ăn, thì nó suốt ngày mấy câu kiểu buồn đời, còn hỏi ý nghĩa của việc sống là gì.”
Bên đầu dây im lặng vài giây.
“À… nếu thực sự , cô thể đưa nó ngoài dạo nhiều hơn…”
Cô do dự một chút tiếp lời:
“Mà … dạo tinh thần cô vẫn chứ? Tôi quen một bác sĩ, chữa cho , cần giới thiệu ?”
“…”
Cuối cùng, Phùng Niệm cũng đồng ý cho Lắm Mồm ngoài chơi.
để đảm bảo an , Phùng Niệm theo sát nó từng bước.
Phùng Niệm dành cả đêm để đặt hàng loạt quy tắc.
Không đến gần lạ.
Không ăn đồ lạ cho.
Phải cẩn thận với xe cộ.
Không tùy tiện nhảy lên , đặc biệt là trẻ con.
Để chắc chắn nó phớt lờ, Phùng Niệm còn tìm hơn hai mươi bài báo về mèo ngược đãi và tác hại của việc thả mèo tự do cho nó xem.
Sáng hôm , ngoài, Lắm Mồm kè sát Phùng Niệm, mắt láo liên xung quanh, hoảng hồn đến mức dám nhúc nhích.
Từ đó trở , nó bao giờ nhắc đến chuyện về “căn cứ bí mật” của nó nữa.
Dần dần, phạm vi hoạt động của nó cũng mở rộng, nhưng vẫn trong tầm của Phùng Niệm.
Nó còn giới thiệu cả bạn của nó cho Phùng Niệm.
Một con mèo đen tên là “Cảnh Sát Trưởng”, và một con tam thể tên là “A Hoa”.
Theo lời Lắm Mồm, Cảnh Sát Trưởng từng nuôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/khi-con-sen-nghe-hieu-duoc-tieng-meo/3-co-them-ban.html.]
một ngày nọ, nhà của họ bỗng dưng bốc cháy.
Người chủ quấn nó trong một chiếc chăn, ném xuống từ tầng sáu, còn bản thì kịp thoát.
Kể từ đó, Cảnh Trưởng cứ quanh quẩn mãi gần khu nhà cũ, chờ đợi chủ về đón nó.
Có nhiều nhận nuôi nó, nhưng nó vung vuốt lên là ai cũng sợ chạy mất dép.
Còn A Hoa thì một cô gái tên Lý Nguyệt nuôi.
Cô hai lúm đồng tiền tròn tròn, lên trông hiền lành.
Mỗi ngày, cô đều dẫn A Hoa ngoài chơi, thế nên Phùng Niệm cũng kết bạn với cô WeChat, dần dần trở thành bạn .
Một buổi tối, khi chơi đùa trong bụi cỏ xong, Lắm Mồm lén lút chạy đến bên Phùng Niệm.
“Này, nhắm mắt , quà cho cô.”
Phùng Niệm nhớ đến những bài đăng về mèo con báo ân mà từng , bỗng cảm thấy ấm lòng.
Thế là Phùng Niệm nhắm mắt, giơ tay , chờ đợi món quà của nó.
Sau một trận sột soạt, một thứ gì đó mềm mềm, ấm áp rơi lòng bàn tay Phùng Niệm.
Phùng Niệm nhẹ nhàng nắn thử, nhưng vẫn đoán là gì.
“Được , cô thể mở mắt .”
Nghe thấy giọng đầy mong chờ của Lắm Mồm, Phùng Niệm thầm hạ quyết tâm.
Dù nó tặng cái gì, Phùng Niệm cũng sẽ tỏ thật bất ngờ và vui vẻ.
Phùng Niệm mở mắt, cúi xuống .
Một con chuột đen sì, to đùng, đang yên trong tay Phùng Niệm.
“Aaaaaa——!!!”
Phùng Niệm hét toáng lên, vung tay ném thẳng xa, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Lắm Mồm hoảng hốt hỏi:
“Người, cô thích ? Vậy để đổi cái khác.”
Nói xong, nó chui tọt bụi cỏ, tha một con gián sống để ngay chân Phùng Niệm.
“Nhìn , con vẫn còn bò đó!”
Con gián lập tức tăng tốc, bò lên mắt cá chân Phùng Niệm.
Sau một màn acapella kết hợp breakdance điên cuồng, Phùng Niệm ngửa đầu lăn đùng ngất xỉu.
Bên tai chỉ còn thấy tiếng hét hốt hoảng của Lắm Mồm:
“Người ơi! Cô vui quá mà ngất xỉu ?!”