KHI ĐÃ MUỘN MÀNG - CHƯƠNG 6

Cập nhật lúc: 2024-09-09 11:51:21
Lượt xem: 920

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

11.

 

vội vàng lái xe chở Mạnh Hàng đến bệnh viện công  gần đây nhất.

 

Trên đường , miệng vẫn ngừng.

 

“Ôn Lê, thấy em lo lắng như bao giờ!”

 

“Có em đang lo lắng cho vô cùng ?”

 

Mãi cho đến khi bác sĩ đưa Mạnh Hàng phòng khám thì giọng ríu ríu rít của mới biến mất khỏi tai .

 

Thế giới cũng yên tĩnh trở .

 

chiếc ghế dài bên ngoài, suy ngẫm về những cảm xúc nảy sinh trong lòng khi nãy.

 

Dường như từ lâu lâu còn lo lắng vì một ai nữa.

 

Đau khổ, lo lắng, yêu thích, bất an, …

 

Rất nhiều năm , những cảm xúc cũng là một phần tạo nên con .

 

đó, rốt cuộc xảy chuyện gì?

 

Hình như một tổn thương .

 

suy sụp, mệt mỏi với loại cảm xúc.

 

Băng ghế dài đang đối diện với cửa thang máy.

 

Thật là trùng hợp.

 

lúc , cửa thang máy “ting” một tiếng …mở mặt .

 

Sầm Sơ và cô gái đây tài trợ cùng bước ngoài.

 

À, , nhớ , cô tên là Hồ Ương.

 

vô thức liếc tầng, thang máy xuống từ tầng 8.

 

Tầng 8.

 

Khoa phụ sản.

 

Cô gái chẳng là vợ sắp cưới của chú ba ?

 

Chẳng lẽ đây chính là bí mật hào môn, ân oán tình thù trong truyền thuyết?

 

là mở mang tầm mắt.

 

cũng lười suy nghĩ..

 

Nhìn thấy , sắc mặt Sầm Sơ lập tức đổi.

 

Anh bước nhanh về phía hai bước.

 

Hồ Ương bỏ phía .

 

ho lên hai tiếng, tay đỡ lấy bụng nhỏ giọng gọi tên Sầm Sơ.

 

Anh đầu , xua tay.

 

“Một cô hẳn là thể tự về?” Giọng của lạnh lùng: “Sau việc gì thì ơn gọi điện thoại cho chú ba, ông thì còn trợ lý.”

 

12.

 

Sầm Sơ thẳng đến chỗ .

 

“Cơ thể em chỗ nào khỏe , đến bệnh viện?” Anh gần hỏi .

 

Mặc dù cảm thấy cần giải thích với .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/khi-da-muon-mang/chuong-6.html.]

vẫn lắc đầu, : “Bạn thương, theo thôi.”

 

Sầm Sơ xong hình như thở phào một tiếng, xuống chiếc ghế trống bên cạnh , nhẹ nhàng : “Em .”

 

Nghĩ thì bệnh viện công cũng là nơi mà đến điều trị tâm lý khi còn ở trong nước.

 

vẫn giữ liên lạc với một bác sĩ tâm lý ở đây.

 

Ông sẽ định kỳ quan sát tình trạng thể chất của và chỉ dẫn cách sử dụng thuốc.

 

Sau khi Sầm Sơ xuống, hai chúng ăn ý im lặng một lúc lâu.

 

cứ tưởng rằng cuối cùng cũng thể im lặng giống như một chết.

 

mở lời.

 

Mà những lời còn khiến cho thể nào hiểu nổi.

 

“Ôn Lê, em đừng nghĩ nhiều, với cô quan hệ gì cả.”

 

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Anh thấp thỏm , giọng còn mang theo chút căng thẳng.

 

“Năm năm qua hề liên lạc với Hồ Ương.”

 

Thế thì liên quan méo gì đến , giải thích với mấy cái để gì?

 

thuận miệng đáp một câu: “À.”

 

Anh tiếp tục tự tự : “Khoảng một tháng , chú ba của công tác nước ngoài, đây là đứa con đầu lòng của chú nên ông nội coi trọng, ông quen Hồ Ương nên nhất quyết bắt tới giúp.”

 

lên trần nhà: “Ồ.”

 

Anh cúi đầu, như thể đang lấy hết can đảm, ngập ngừng :

 

“Anh năm đó em cuộc trò chuyện trong điện thoại của …”

 

“Uhm.”

 

Cho dù Sầm Sơ gì với .

 

đều sẽ dùng ừ ồ ừm để đáp .

 

Cuối cùng, dường như chọc tức.

 

Anh ngẩng đầu lên chằm chằm chớp mắt, đôi mắt ửng đỏ.

 

“Ôn Lê, ngoại trừ thì em còn gì nữa ?”

 

“A, hả?”

 

“Em nhất định cứ cố tình bày vẻ thờ ơ lạnh nhạt như ?” Anh nắm lấy cổ tay , giọng run run.

 

“Rõ ràng là lúc nếu chuyện với những cô gái khác thì em sẽ tức giận, vui.”

 

“Nếu quên những chuyện mà hứa với em thì em sẽ bắt đầu giận hờn, cả ngày với câu nào.”

 

“Anh thức cả đêm máy bay từ Mỹ về để xem cuộc thi khiêu vũ của em, dáng vẻ em nhảy từ sân khấu xuống nhào lòng ngay khi nhận giải, cả đời cũng thể nào quên .”

 

Anh cứ ngừng nhắc nhắc những chuyện trong quá khứ.

 

Cứ như thể sẽ thể chứng minh chuyện đây của chúng đến nhường nào.

 

Thậm chí là, yêu đến mức nào.

 

Sầm Sơ : “Ôn Lê, đây em từng dùng ánh mắt như thế .”

 

chỉ cảm thấy thật vô vị.

 

Vừa nhàm chán mệt mỏi.

 

: “Ồ, thế ?”

 

Loading...