Khi Tro Gặp Nắng - Chương 4: Nắng Thu Cuối Cùng
Cập nhật lúc: 2025-11-06 13:36:15
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những ngày cuối thu luôn một thứ ánh sáng đặc biệt. Nó chói chang như nắng hè, cũng âm u như ngày đông; ánh sáng dịu dàng, ấm áp, đủ để khiến những chiếc lá vàng rơi trở nên rực rỡ, và đủ để trái tim Ly rung động. Cô mở cửa sổ căn phòng nhỏ của , hít một thật sâu, để mùi lá vàng khô, mùi đất ẩm và lạnh của sương sớm tràn . Thường ngày, Ly quá nhạy cảm với những chi tiết nhỏ, nhưng hôm nay, từng thở, từng ánh sáng đều khiến cô cảm thấy lòng tràn đầy hy vọng.
Cảm giác hy vọng liên quan đến Khánh – cô gái bước cuộc đời Ly với nụ ấm áp và đôi mắt như hạt dẻ rang, đầy sức sống nhưng cũng nét bí ẩn khó nắm. Những ngày qua, Ly suy nghĩ nhiều về mối quan hệ giữa họ. Những ngăn cách, những hiểu lầm nhỏ, những sợ hãi thầm kín đều dần xóa nhòa bởi những khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đầy chân thành mà Khánh trao cho cô.
Hôm nay, Khánh hẹn Ly ở quán cà phê ven hồ – nơi họ từng suốt cả buổi chiều, trò chuyện về những điều vụn vặt, về những ước mơ bé nhỏ, về những ngày tương lai sẽ . Ly tới sớm hơn một chút, kịp thấy những tia nắng thu xuyên qua tán lá, rọi lên mặt hồ lấp lánh như dát vàng. Khánh đó, mái tóc bay phần phật trong gió, ánh mắt sáng rực khi thấy Ly.
“Chào buổi sáng, Ly.”
“Chào Khánh… tới sớm thật đấy.”
Khánh mỉm , nắm lấy tay Ly, và trong khoảnh khắc , Ly cảm nhận một sự ấm áp tràn ngập lòng . Không chỉ là sự thiết, mà còn là một cảm giác yên tâm, tin tưởng, và thậm chí là hồi hộp mà cô từng trải qua đây.
“Ly… hôm nay chuyện nghiêm túc một chút. Mình suy nghĩ nhiều về chúng , về chuyện tình cảm… và giấu nữa.”
Tim Ly đập nhanh. Cô cảm nhận rõ từng nhịp đập như phản chiếu cảm xúc của Khánh. Cô lặng im, sâu đôi mắt Khánh, tìm kiếm những điều .
Khánh hít một dài, giọng trầm ấm:
“Ly… yêu . Không chỉ là thích, chỉ là đồng hành, mà là yêu… theo cách mà ở bên cả đời, chia sẻ thứ, kể cả những ngày bình yên lẫn những ngày khó khăn.”
Những lời vang lên, từng âm thanh chạm trái tim Ly, khiến cô lặng . Cô tình cảm của Khánh dành cho sâu đậm, nhưng khi trực tiếp từ miệng cô, bằng ánh mắt, bằng bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cảm xúc dồn nén bỗng vỡ òa.
“Khánh… cũng yêu . Mình… sợ, sợ rằng sẽ tổn thương nếu tin tưởng, sợ rằng chúng sẽ xa , nhưng… bây giờ , chỉ cần , thể đối mặt với tất cả.”
Khánh nhẹ, kéo Ly trong vòng tay. Gió thu thổi qua, mái tóc Khánh bay phần phật, và Ly cảm giác ôm chặt trong ấm vĩnh viễn. Họ lặng bên hồ, lá vàng trôi mặt nước, ánh nắng thu hắt lên khuôn mặt họ, như thế giới chỉ còn riêng hai .
Buổi trưa, Ly và Khánh dạo con phố trải đầy lá vàng. Ly cầm tay Khánh, cảm nhận nhịp tim của , như một bản nhạc dịu dàng chỉ dành riêng cho họ. Khánh dẫn Ly quán sách nhỏ, nơi hai đầu gặp . Khánh dừng kệ sách, chọn một cuốn sổ tay bìa nâu, trao cho Ly:
“Ly… ghi khoảnh khắc chúng ở bên . Để khi già , chúng vẫn còn nguyên ký ức về những ngày nắng thu rực rỡ.”
Ly mở sổ, thấy trang đầu tiên :
“Những khoảnh khắc với Khánh là ánh sáng của đời . Dù thời gian trôi, dù mùa thu qua , vẫn giữ tất cả.”
Nước mắt Ly lăn dài, cô gì, chỉ ôm chặt Khánh, như giữ mãi mãi. Quán sách nhỏ vang lên tiếng của họ, tiếng gió thổi qua tán lá ngoài cửa sổ, và tất cả như một bức tranh lãng mạn tên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/khi-tro-gap-nang/chuong-4-nang-thu-cuoi-cung.html.]
Chiều xuống, cả hai hồ, bậc đá cũ kỹ, mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh nắng thu. Khánh rút từ túi áo một chiếc nhẫn nhỏ, đặt nhẹ tay Ly:
“Ly… dám hứa mãi mãi ngay lúc , nhưng hứa rằng sẽ luôn ở bên , chăm sóc , và yêu mỗi ngày. Nếu đồng ý, hãy để chúng cùng tiếp câu chuyện .”
Ly chiếc nhẫn, mắt Khánh, và nụ lan tỏa môi cô:
“Mình đồng ý. Mình cũng tiếp… mãi câu chuyện với .”
Khánh khẽ đặt nụ hôn lên môi Ly, nhẹ nhàng, ấm áp, như chạm tất cả những cảm xúc chất chứa suốt bao ngày. Lá vàng rơi lác đác quanh họ, ánh nắng thu chiếu lên đôi tay nắm chặt, như cầu nối giữa quá khứ, hiện tại và tương lai.
Khi tối xuống, Ly và Khánh trở về căn hộ nhỏ của Ly. Căn phòng thắp lên ánh sáng vàng dịu dàng, và họ cùng nấu một bữa tối nhỏ. Ly khi thấy Khánh vụng về cắt rau, và Khánh khi Ly nhảy lên vì một cọng hành bay khỏi thớt. Những khoảnh khắc giản dị khiến họ nhận rằng tình yêu chỉ là những lời hứa nụ hôn, mà còn là những chi tiết nhỏ nhặt, là sự chia sẻ từng phút giây bên .
Sau bữa tối, họ ban công, phố vắng, nơi những ngọn đèn vàng hắt xuống đường như những đốm lửa ấm. Khánh tựa đầu vai Ly, và Ly cảm nhận nhịp tim của Khánh hòa cùng nhịp tim .
“Ly… từng sợ rằng chúng sẽ bao giờ dám cảm xúc thật. bây giờ… khi chúng ở đây, nỗi sợ đều vô nghĩa.”
“Mình cũng … và , chỉ cần , sẽ còn sợ bất cứ điều gì nữa.”
Gió thổi qua, mang theo mùi lá vàng và hương đất ẩm, và hai cô gái cứ thế im lặng, tận hưởng sự bình yên đến từ sự hiện diện của . Không cần lời , chỉ cần bàn tay nắm chặt, ánh mắt , và nhịp tim cùng hòa.
Đêm , khi ngủ, Ly cuốn sổ tay:
“Ngày hôm nay, Khánh cho thấy rằng tình yêu là sự can đảm, là niềm tin, và là ánh sáng dịu dàng len lỏi qua từng khoảnh khắc đời thường. Mình hạnh phúc khi rằng, dù cuộc đời bao thử thách, chúng vẫn sẽ nắm tay bước tiếp.”
Khánh Ly , nắm tay cô, và hôn nhẹ lên trán cô. Ánh nắng cuối cùng của mùa thu rọi qua cửa sổ, hắt lên mái tóc, khuôn mặt và đôi tay đang nắm chặt. Ly rằng đây là một khởi đầu mới – một khởi đầu đầy hứa hẹn và yêu thương.
Trong những ngày kế tiếp, họ cùng trải qua những buổi chiều dạo quanh công viên, cùng nấu những món ăn mới, cùng sách bên . Mỗi khoảnh khắc đều trở nên đặc biệt, và Ly nhận rằng tình yêu cần lớn lao, chỉ cần thật sự hiện diện.
Cuối cùng, một buổi chiều cuối thu, khi lá vàng rơi đầy đường, Ly và Khánh bậc thang quán cà phê ven hồ – nơi họ đầu những lời yêu thương. Khánh kéo Ly lòng, nhắm mắt hít một thật sâu, và thì thầm:
“Mình , mùa thu sẽ qua , mùa đông sẽ đến, nhưng tình yêu … sẽ bao giờ phai nhạt. Chỉ cần , thứ đều đủ.”
Ly , dựa đầu vai Khánh, mắt nhắm , trái tim ngập tràn hạnh phúc. Họ rằng, dù bao thử thách, dù thời gian trôi , họ sẽ luôn tìm thấy – như lá vàng rơi vẫn tìm về mặt đất, như ánh nắng thu luôn chiếu xuyên qua màn mưa nhẹ.
Nắng thu cuối cùng rọi qua mặt hồ, chiếu lên gương mặt hai cô gái đang tựa , tay nắm chặt, và tim hòa cùng nhịp. Mọi phiền muộn, lo lắng, nghi ngờ đều tan biến. Giữa mùa thu, giữa ánh nắng dịu dàng, Ly và Khánh tìm thấy , và rằng họ sẽ bao giờ buông tay.
Những chiếc lá vàng rơi, gió thổi qua, và trái tim hai cùng nhịp, hòa quyện thành một bản tình ca dịu dàng, bất diệt – một tình yêu mà cả cuộc đời họ đều sẽ ghi nhớ.