Chỉ nhớ mang máng là ở khu Tây Thành, gần chân thành, sát bên miếu Thổ Địa.
Đi thêm nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến nhà đại nương. Ai ngờ nhà bà cho thuê .
Ta vội ngăn cánh cửa đang định khép :
"Đại nương, trời tối thế , hai chị em chúng chỗ ngủ, bà quen ai khác nhà trống ? Ta thể trả thêm bạc!"
Bà suy nghĩ hồi lâu, nhà bà còn một căn nhà, nhưng trả tiền thuê cả năm – năm lượng bạc.
Nhà nhỏ thôi – một sân, một gian chính phòng, hai gian phòng bên.
Thật , ở kinh thành đắt.
Mà điều quan trọng nhất là – lúc cần một nơi gọi là nhà.
Cả một đêm trằn trọc, ngủ ngon giấc. Trời hửng sáng, tỉnh dậy.
Bước sân, lúc mới sực nhớ – còn đổ bô nữa.
Trời hãy còn xám mờ, nghĩ bụng dẫu cũng thức, chi bằng ngoài xem việc gì .
Tây thành là nơi sinh tụ của những ăn tảo tần sớm tối, nhà cần ngay lúc .
Ta định cửa thì gặp Ngụy Vân Thịnh từ ngoài trở về.
Giờ còn ngủ, ngoài gì?
Ngụy Vân Thịnh thấy thì sững , kịp gì, cúi đầu đỏ mặt:
“Tỷ tỷ tỉnh ? Tối qua thấy tay tỷ kẹt cửa, sáng sớm đặc biệt tìm đại nương xin thuốc trị sưng bầm cho tỷ.”
Thì là .
Ta đón lấy hũ thuốc, dặn lát nữa ngủ thêm một lúc, dẫu mới thoát khỏi tay bọn buôn , hồn vía còn về, cần tĩnh dưỡng.
Ngụy Vân Thịnh chặn .
“Tỷ ?”
“Kiếm tiền chứ nữa, thì lấy gì mà ăn với uống?”
“ tay tỷ sưng tấy, lẽ là thương đến gân cốt . Trước đây trong phủ… từng thấy qua trường hợp như , đại phu bảo chỉ cần thuốc mà còn nghỉ ngơi, việc nặng.”
Hắn sai. Đêm qua ngủ , chỉ vì nghĩ ngợi mà còn vì đau nhức.
ngoài việc nặng, còn cách nào khác để kiếm tiền?
Thấy khó xử, mắt lóe sáng:
“Tỷ bỏ bạc mua về … Sao chuyện để tỷ nuôi ?”
Hai chữ cuối nhẹ, nhanh đến mức rõ, xong thì mặt đỏ bừng.
thể như que củi thế , thì gì?
Hắn nhỏ hơn ba tuổi, tuy mười bảy, nhưng từng đói khát dầm dề trong tay bọn buôn , hình cao hơn cả cái đầu mà gầy đến nỗi như gió thổi là ngã, thể gì chứ?
Ngụy Vân Thịnh cũng giải thích, chỉ bảo chờ xem.
Gần giờ ngọ, mới trở về, mang theo một tay nải, mở đặt bàn – bên trong là vài món bút, mực, giấy, nghiên.
“Ta tìm một công việc chép sách, mỗi cuốn trả năm mươi văn!”
Hắn xòe năm ngón tay, lưng ngả về , gương mặt ngập tràn đắc ý.
Có Ngụy Vân Thịnh lo việc chép sách, chuyện cơm áo tạm thời còn lo nghĩ.
đột nhiên rảnh rỗi, thấy khó quen.
Ta mỏng manh yểu điệu, luôn chút gì trong khả năng – như nấu ăn chẳng hạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-doi-lam-dau-ke-te-bac-ta-dung-1-luong-mua-phu-quan-moi/3.html.]
Thế nhưng cũng Ngụy Vân Thịnh ngăn .
Hằng ngày đưa đại nương ít bạc, cần cầu kỳ gì cả, đại nương ăn gì thì chúng ăn nấy.
Thành càng thêm vô sự.
Thấy buồn chán, lúc rảnh rỗi, liền vài đoạn thoại bản kể giải khuây.
Ấy là thời gian mỗi ngày mong đợi nhất.
“Tỷ xem, trong truyện, họ Vệ suy bại, công tử Vệ lang trôi dạt chốn dân gian, đành cưới một nữ tử thị thành là Mộc nương vợ. Liệu còn nhớ vị hôn thê xưa chăng?”
Nghĩ đến nội dung trong truyện, khỏi chua xót.
Một kẻ kiêu ngạo như trăng lạnh nơi cao thiên, nay sa tro bụi, giãy giụa khốn cùng.
Chắc hẳn lòng đau lắm.
Ngụy Vân Thịnh khép sách, đáp:
“Có Mộc nương bầu bạn, Vệ lang cam lòng chịu khổ.”
Đôi mắt trong vắt như nước , phản chiếu dáng hình .
Thư mỗi ngày một nhiều, mỗi , lũ trẻ xung quanh đều đến , một là nguyên đêm.
Dần dà, cả các cô nương và phụ nhân quanh vùng cũng tìm tới, vô thức cuốn theo.
Ngay cả đại nương mang rau cũng mê hoặc.
Một hôm, bà ghé tai nhỏ:
“A Đào, ngươi hôn ước ?”
Nói liếc cửa – mấy cô nương chừng mười mấy đang ngóng , thấy thì vội cúi đầu đỏ mặt.
Mấy đều quen, sống quanh đây, mỗi ngày đều đến chuyện, thể là fan trung thành của Ngụy Vân Thịnh.
Ta định mở miệng, thì từ lúc nào Ngụy Vân Thịnh bên cạnh.
“Đa tạ đại nương, tuy hôn ước, nhưng trong lòng . Hơn nữa… nàng tỷ tỷ .”
Từ hôm , Ngụy Vân Thịnh còn gọi là “tỷ tỷ” nữa, mà gọi là Đào nương.
Mấy cô nương rầu rĩ mấy hôm, nhưng cuối cùng vẫn cưỡng hấp lực của thoại bản, tiếp tục về .
Thậm chí còn từ xa lặn lội đến, chỉ để hồi mới nhất.
Một ngày nọ, từ thư trai liên hệ với , in truyện thành sách bán khắp kinh thành.
Hôm nay mời đến bàn bạc chi tiết.
trời tối mà vẫn về.
Ta lo lắng, bèn ngoài tìm. Ai ngờ gặp Thôi Chiếu Lâm giữa đường.
“A Đào, nghiên mực của ?”
Sắc mặt tối sầm.
Ta rời khỏi phủ họ Thôi hơn một tháng, tất nhiên , chuyện xung hỉ cũng còn giá trị. Thế nhưng vẫn cố tình nhắc tới nghiên mực, hiển nhiên là mang ý .
Ta nhạt:
“Nếu công tử mua nghiên mực, rẽ trái thẳng tiệm văn phòng tứ bảo, điều tiệm nhỏ, hàng hóa chẳng gì, công tử nên tìm nơi khác thì hơn.”
Nói tìm cách kéo sự chú ý, lặng lẽ men theo tường mà .
Nào ngờ chẳng mắc lừa, chắn ngay mặt :
“Ngươi tránh mặt ?”